Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

Tào lao bát xế...

Nguyên tắc sống: “Một phải, hai quên, ba nên, bốn có, năm không”.
Một phải là phải yêu đời.
Hai quên là quên thành tích bản thân, quên lỗi lầm người khác.
Ba nên là nên học, nên làm, nên chơi (chơi cho hết đời trai trẻ để về già vui vẻ đạp xích lô).
Bốn có là có vợ, có con, có nhà, có chút ít để dành.
Năm không là không xem thường nhà báo, không láo nháo với cấp trên, không lãng quên tiền bối, không bối rối trước chị em, không lèm bèm với cấp dưới.
Túm lại là một phải, hai quên, ba nên, bốn có, năm không, cứ thế mà nhớ nhá!
tao lao xit bop
… Có lần, sếp A đi nước ngoài về có mua một con robot cực kì hiện đại của Nhật. Con robot này biết rửa chén, quét nhà như một bà nội trợ, biết nhảy đầm như một cô vũ nữ. Và quan trọng hơn là có một con chíp phát hiện nói dối gắn vào tai. Bất kì người nào nói láo là bị nó phát hiện liền. Và khi phát hiện, nó sẽ trừng trị người đó bằng một cú đấm hay cái tát tùy theo sự nói dối nặng nhẹ.
Hôm nọ, con của sếp đi học về. Sếp liền hỏi: “Con làm bài tập toán hôm qua ra sao?”. “Dạ, 8 điểm, ba!”. Thằng bé vừa trả lời xong, con robot bèn chạy lại tát tai nhẹ lên má thằng bé. Sếp ta nổi sùng, mở tập của thằng bé ra xem thì thấy bài tập toán chỉ có 1 điểm.
Sếp hét: “Tao không ngờ mày dốt như vậy. Hồi nhỏ bằng tuổi mày tao giỏi nhất trong lớp!”. Sếp vừa nói xong thì con robot chạy lại đấm vào mặt sếp một cái đau như trời giáng. Sếp điên tiết bèn tát tai thằng bé một cái.
Lúc ấy, bà vợ nho nhỏ chạy xuống thấy sếp đánh con, nóng ruột bèn la lên: “Anh ơi! Sao đánh nó dữ vậy, dù sao nó cũng là con anh mà…”. “Bốp!”, lần này đến phiên bà vợ nho nhỏ bị con robot tát tai một cái nhá lửa…

Theo Áo Hai Dây

Giá trị trong mỗi chúng ta...

Trong buổi thuyết trình của mình, vị diễn giả nổi tiếng bắt đầu bằng cách giơ tờ giấy bạc 20 đôla lên trong căn phòng có tới 200 người, ông hỏi: “Ai muốn tờ 20 đôla này?”. Mọi cánh tay đều giơ lên.
Ông nói: “Tôi sẽ cho một trong các bạn tờ 20 đôla này, nhưng trước khi cho để tôi làm điều này đã.”. Ông ta vò nhàu tờ giấy bạc rồi hỏi: “Ai vẫn còn muốn lấy tờ giấy bạc 20 đôla này?”. Tất cả mọi cánh tay vẫn giơ lên.
“Thôi được rồi”, ông nói, “Ðể xem thế nào đây nếu tôi làm điều này”. Và ông thả tờ giấy bạc rơi xuống đất rồi dùng mũi giày dí nó trên nền nhà. Ông nhặt lên, trông nó dơ bẩn và nhàu nát: “Sao, còn ai muốn tờ bạc này?”. Những cánh tay vẫn giơ lên.
“Các bạn thân mến, tất cả các bạn đã vừa học một bài học rất quý giá. Không cần biết tôi đã làm gì với tờ bạc này, các bạn vẫn muốn nó bởi vì giá trị của nó đã không hề giảm đi, giá trị của nó vẫn là 20 đôla”.
Rất nhiều lần trong cuộc sống của mình chúng ta ngã gục, bị tơi tả, bị giẫm đạp tơi bời do những quyết định sai lầm mà chúng ta đã gây ra và những trường hợp như vậy vẫn xảy ra trong cuộc sống chúng ta. Chúng ta cứ ngỡ như mình thật vô dụng, chẳng ra gì. Nhưng không cần biết bất cứ chuyện gì đã xảy ra và sẽ xảy ra, chúng ta quyết định sẽ không bao giờ đánh mất giá trị của mình.
Ðừng bao giờ để những thất vọng của ngày hôm qua che mờ những giấc mơ rực sáng của ngày mai“!

theo WeAreTheWorld

Bài đăng ngẫu nhiên