Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

4 clip xúc động nhất về tình cha con


Người con với sự nông nổi thường không hiểu hết tình yêu vô điều kiện của cha dành cho mình. Đây trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều đoạn phim ngắn xúc động và được chia sẻ nhiều trên Internet.
Cha, con và chú chim sẻ
Người cha già hỏi đi hỏi lại chú chim trong vườn là gì khiến đứa con bực mình, đánh vần từng chữ “chim sẻ”. Người cha buồn bã, đưa cho con cuốn nhật ký về những ngày con là một đứa trẻ, người con đã lặp lại câu hỏi tới 21 lần nhưng ông vẫn hạnh phúc, ôm con trong lòng và kiên nhẫn trả lời 21 lần.


———————————–
Nhịp điệu trái tim
Clip dài 4 phút Le Coeur est un Métronome (Nhịp điệu trái tim) của nhà làm phim người Pháp Jean-Charles Mbotti-Malolo kể về xung đột giữa cha và con do con cái khi trưởng thành thường thấy gò bó và hay phản kháng trước những khuôn phép của cha mẹ




————————-
Cha và con gái
Father and Daughter của tác giả người Hà Lan Michaël Dudok De Wit đoạt giải phim ngắn xuất sắc tại Oscar 2000. Đây có lẽ là video về cha con được chia sẻ nhiều nhất trên Internet, khẳng định tình cảm vẹn nguyên của con gái với cha


——————- Tình yêu vô điều kiện của người cha
Video “I can only imagine” là câu chuyện có thật về người cha (Dick Hoyt) đặt đứa con tật nguyền (Rick Hoyt) lên thuyền, xe lăn… để tham gia nhiều cuộc thi. Tính đến tháng 9/2009, cả hai đã góp mặt trong 1.009 sự kiện thể thao. Khi được hỏi anh mong mỏi điều gì nhất, Rick nói: “Tôi muốn cha tôi ngồi trong xe đẩy để tôi có thể đưa ông ấy đi một lần”.




Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!


Chuẩn bị những nguyên vật liệu sau:
- Giấy trắng
- Bìa màu
- Bút màu
- Băng dính hai mặt, băng dính xốp
Đến phần hành động này: >:D<
aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
Bước 1:
- Vẽ phác thảo hình mặt và phần bụng của chú mèo lên giấy trắng.
aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
Bươc 2:
- Rồi vẽ luôn cả hình thân mèo lên bìa màu nhé!
aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
Bước 3:
- Ngoài ra, bọn mình còn cần thêm một số thứ khác như: mũi, chân mèo, mũ, xương cá nữa. Sau đó, cắt rời tất cả ra nghen.
aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
Bước 4:
- Dán băng dính xốp (hoặc miếng mút mỏng) vào sau 2 cái chân và cái mũi.
aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
Bước 5:
- Dùng băng dính 2 mặt dán các phần với nhau nào.
aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
- Xương cá sẽ được dán phía dưới hai chân nhá!
aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
Bước 6:
- Dùng dao rọc giấy rọc một đường trên miệng chú mèo.
aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
- Để giúp mèo có thể mở miệng ra như thế này này…
aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
Bước 7:
- Phần khó nhất nè: các bạn gập tấm thiếp vào làm ba…
aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
- Sao cho con cá chui được vào miệng chú mèo ha!
Vậy là xong rồi đó! aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
Lời nhắn sẽ được ghi ở phần thân mèo nhá! aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!
Tấm thiệp còn có thể tự đứng được nè!  aohaiday.com - Thiệp mèo ngậm cá nhắng ơi là nhắng!


Theo Kênh 14

Khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không?


aohaiday.com - Khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không? 
Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.
Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.
Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.
Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.
Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.
Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.
Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?
Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi…
“Khi đại nạn đến,
anh có thể
nắm chặt tay em không?”

Theo I4VN

Tối nay anh có “code” không?


 Mấy tên bạn trai trong bài viết này giống mình ghê! Càng đọc càng thấy đồng cảm với các bác... ^.^

Anh đang “code”…
“Mười lần gọi điện thoại cho anh ấy thì chín lần nghe được câu trả lời quen thuộc: ‘Anh đang code. Tí nói chuyện sau nhé!’. Đấy, chị xem, chỉ suốt ngày ’sin’ với ‘cốt’ thôi, quên cả người yêu, quên cả trời đất!”, Xuân Mai (23 tuổi, Đại La, Hà Nội) tâm sự về anh chàng người yêu “ghiền” máy tính của mình.
“Code” thực ra là từ ngữ chuyên ngành mà dân IT hay nói về công việc viết lập trình. Nhưng rất lạ, không hiểu tính chất công việc của họ thế nào, song đã ngồi vào ghế, đối mặt với máy tính thì phải mòn… “bàn tọa”, mọc rễ ở chân mới đứng dậy được, bằng không, để việc dở dang, họ cứ ấm ức, dằn vặt như đại anh hùng ủ mưu lớn không thành vậy.
Cũng chính vì thế, từ ngày yêu Luân, cái từ “code” dường như là một nỗi ám ảnh lớn với Mai. Mỗi lần hẹn Luân đi chơi là Mai hỏi: “Tối nay anh có phải code không?”. Một khi câu trả lời là “có” thì cô nàng hãy “xác định đi!”, 99% chàng sẽ trễ giờ hẹn từ nửa tiếng tới… dương vô cùng, có nghĩa bị leo cây là khả năng hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhiều lần, dày công cả giờ đồng hồ trang điểm, ăn mặc xinh như “công chúa” thế mà chỉ một cú phone của Luân: “Em ơi, thông cảm cho anh nhé. Anh đang ngồi máy tính dở việc…” khiến Mai khóc dở mếu dở, đành gọi cô bạn thân đi bù khú cho đỡ phí công lộng lẫy.
Còn những hôm tử tế không “bỏ bom” thì Luân thường xuất hiện khi Mai đã sắp ngủ gật, với trang phục lôi thôi, nhàu nhĩ, đầu tóc như cả tuần chẳng gội, chẳng buồn chải, trông rõ mất cảm tình. Nhìn cái bộ dạng “xấu lạ” đó của người yêu, Mai chán chẳng muốn đi đâu. Cô biết tỏng, chắc chàng lại vừa mải ngồi vò đầu bứt tai với cái máy tính ruột của mình nên tới muộn.
Mai cho hay, có đợt từ đầu tuần tới cuối tuần cô mới được gặp bạn trai một lần. Mà vừa gặp đã thấy… hãi, khuôn mặt chàng nổi mụn to mụn nhỏ, đôi mắt trũng sâu, cặp má hóp lại, cái giọng thì thều thảo bảo: “Cả tuần nay bận việc, thức đêm ngồi máy tính suốt!”.
“Có người yêu làm nghề IT thì đành chấp nhận. Nhưng mình cũng rất thông cảm cho anh ấy, chỉ vì đam mê công việc mà. Lắm khi bực mình cũng chỉ trách yêu anh ấy là: ‘Có giỏi cưới cái máy tính về làm vợ luôn để ôm với ấp!”, Mai chia sẻ.


Cái laptop - kẻ thứ ba đáng ghét!
Đưa Quyên về ăn cùng gia đình, thế mà tới bữa, Thành vội vàng lùa nhanh bát cơm rồi nhảy tót lên phòng ôm máy tính, bỏ mặc cô nàng một mình ngồi hầu chuyện phụ huynh.
Bực mình và khó chịu, một lúc sau, Quyên đem bộ dạng rất “hình sự” xuống kiểm điểm bạn trai: “Thiếu máy tính một giây thì anh chết à?”. Nhưng dường như Thành không để ý tới sắc mặt người yêu, mắt cậu vẫn dán vào cái màn hình, rồi trả lời theo kiểu cho phải phép: “Ờ thì anh ăn xong rồi đọc tí báo cho thư giãn mà…”. Không thể chịu nổi sự thờ ơ của bạn trai, Quyên đứng phắt dậy tuyên bố: “Em đi về! Anh ở đây mà ôm máy tính!”.
Lúc ấy, Thành mới rời mắt khỏi cái laptop, hốt hoảng chạy theo, xin lỗi và hứa: “Từ lần sau anh sẽ để ý em hơn”.
Ngày trước, lúc mới quen, Quyên thấy Thành là chàng trai rất thú vị, thông minh, hiểu biết, và đặc biệt là rất “xì tin”. Bằng chứng là Thành chẳng những thông thuộc về các vấn đề chính trị xã hội, mà hỏi tên diễn viên, ca sĩ, người mẫu nào cậu cũng đọc vanh vách tiểu sử, các scandal. Có trò chơi nào, trào lưu nào mới nhất, “hot’ nhất Thành cũng cập nhật. Các hotgirl, hotboy, Quyên còn chả biết là ai thì Thành đều “nhẵn mặt” . Cậu bật mí, đó là nhờ “ăn net, ngủ net”.
Các trò trên máy tính thì nhiều lắm! Ngoài đọc báo, chát chít với bạn bè ra thì Thành có thể xem phim, xem bóng đá, mua bán, chơi game, tham gia các mạng xã hội, v.v… Có thể nói chiếc laptop như người bạn “ăn đời, ở kiếp” với Thành. Hết giờ học, tối nào nếu không đi chơi với Quyên thì cậu cũng mất hàng tiếng để “ôm ấp, sờ mó” thậm chí có hôm còn thức thâu đêm cùng rồi ngủ gục trên nó.
Mà kể cả hẹn hò với bạn gái thì đã sao? Chỗ nào giờ chẳng có wifi với wireless. Nên cái laptop cứ như một “cô vợ cả”, luôn được “sủng ái” hơn, chễm trệ trên đùi Thành mọi lúc mọi nơi. Còn Quyên, đâm ra nhiều lúc như người thừa, ngồi trơ ra ngắm bạn trai ôm… laptop. Quyên có trách móc, Thành lại chống chế: “Lẽ ra em phải cảm thấy vui vì anh có thú vui lành mạnh, ‘thơm ngon bổ rẻ’ chứ! Còn hơn khối thằng cờ bạc rượu chè gái mú”.
Quyên tâm sự: “Rủ đi xem phim thì anh ấy bảo: ‘Em thích xem phim gì anh down về cho mà xem. Vừa thoải mái vừa tiết kiệm!’. Rủ đi uống cà phê thì anh ấy nằng nặc đòi vào nơi có wifi chứ không chịu ngồi quán vỉa hè. Rủ đến nhà bạn chơi thì chưa tới cửa nhà người ta anh ấy đã hỏi ‘ở đây có internet chứ?’. Lắm hôm bực quá, cấm mang laptop đi chơi thì cái mặt anh ấy cứ chảy dài, rồi ngồi ngáp vặt, trông có vẻ chân tay ngứa ngáy như con nghiện lên cơn vật. Chán chẳng buồn nói…”.
Thành thử, nhiều lúc Quyên cứ như cô nàng Hoạn Thư, vô cớ ghen bóng ghen gió với cái laptop vô tri vô giác.

Theo Báo mới

Thứ Ba, 22 tháng 6, 2010

Ví dụ: Anh thích em...


Đó là sự thật không thể chối cãi được rồi. Vì sao à? Bởi…
Trước khi quen anh, ý nghĩ đầu tiên của em khi ngủ dậy là: "Lại muộn học rồi". Còn bây giờ là: "Cầu trời mọi điều tốt đẹp đến với anh ấy hôm nay".
Trước khi quen anh, ý nghĩ cuối cùng của em trước khi ngủ là… chẳng kịp nghĩ thì đã ngủ khì mất. Còn bây giờ, hết quay trái, quay phải, hết tắt điện đi rồi lại bật điện lên chỉ vì phải đánh vật với câu hỏi mà em biết thừa chả bao giờ có câu trả lời: "Trong giấc mơ anh, có em… không?"
Trước khi quen anh, ngày nào em cũng than vãn vài chục lần câu "cuộc đời thật buồn bởi em chẳng có nổi một lý do nào để buồn". Bây giờ, thì em không thể hét nổi nữa bởi em đã tìm được hàng vạn lý do… Chẳng hạn… có lẽ mạng bị lỗi nên tin nhắn đến muộn. Nghe thì cái lý do này thật vô lý nhưng anh cứ thử thích em đi, anh sẽ biết ngay là em nói sai hay nói đúng.

Thế ví dụ… anh cũng thích em đi. Thì sao nhỉ? Chỉ ví dụ thôi nhé:

Ví dụ… anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, thì thể nào em cũng cười rất nhiều cho mà xem. Trên đời làm gì có ai buồn khi người mình thích cũng thích mình cơ chứ. Cuộc sống sẽ tràn ngập niềm vui. Chẳng phải những niềm vui còn được mang tên là "hạnh phúc" đó sao?
Ví dụ… anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, thì thể nào em cũng dịu dàng đi cho mà xem. Em sẽ chẳng bao giờ chí choé, cãi nhau ầm ĩ với mấy thằng bạn nữa, sẽ nói năng thật nhỏ nhẹ. Anh không tin em làm được đúng không? Thế thì phải thử mới biết được chứ.
Ví dụ… anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, lúc anh buồn có thể em sẽ chẳng làm cho anh vui lên được. Nhưng em có thể buồn cùng anh đấy. Mà một người buồn thì thật… chán. Hai người buồn chắc hẳn sẽ… vui hơn. Anh có tin vào điều ấy không? Nếu không thì cũng phải thử mới biết được.
Ví dụ… anh thích em nhé, chỉ là ví dụ thôi, có thể anh thấy lắm lúc em nói nhiều kinh khủng. Nhưng vào lúc anh muốn có một người lắng nghe, thì em vẫn có thể ngồi cạnh anh im lặng. Có thể, em sẽ chẳng làm được gì cho anh cả. Nhưng: I’ll be there for you, this five word I swear to you . Anh lại không tin à? Thế thì anh hãy một lần… thử đi. Anh sẽ biết kết quả ngay mà.
Ví dụ… anh thích em nhé, chỉ là ví dụ thôi ấy, có thể như anh thấy đấy - em là một con nhóc rất bình thường đôi khi còn ngốc nghếch nữa. Nhiều cái chẳng biết gì. Tại anh rất là thông minh. Nhưng nếu một lúc nào đó anh cảm thấy mệt mỏi… thì em sẽ dắt anh đến một nơi mà em đảm bảo chẳng có ai biết đâu. Một nơi không có nỗi buồn, không có điều gì khiến con người phải mệt mỏi. Anh cứ thử… thích em đi, rồi anh sẽ biết em nói dối hay nói thật.
Và cuối cùng… nếu anh thích em, không ví dụ đâu nhé! Đang nói thật đấy. Thì em rất muốn nói với anh một điều, một điều mà khi nào ví dụ thành sự thật em sẽ nói cho riêng mình anh nghe.
Cứ cho đi mà chẳng cần nhất thiết được nhận lại.

Cứ hy vọng đi để rồi có thể phải thất vọng.

Chẳng phải "có một việc để làm - có một điều để hi vọng - có một người để chờ đợi" đã là hạnh phúc rồi đó sao.

Theo Ngôi sao

Nếu có một vết trầy xước trên xe...


Một chàng thanh niên trẻ và thành đạt đang ngao du trên phố bằng chiếc xe Jaguar mới. Anh ta đi khá nhanh nhưng vẫn tò mò quan sát mấy đứa trẻ con đang ném thứ gì đó từ bãi đỗ xe. Bất chợt…
Anh thoáng thấy có vật vừa ném vào xe mình. Dừng xe ngay lập tức, nhưng anh không thấy có một ai.
Thay vào đó là vết tích của một viên gạch đã đập mạnh vào bên cạnh cánh cửa chiếc Jaguar. Đạp phanh, lái chiếc Jaguar quay trở lại nơi mà viên gạch đã được ném ra, người lái xe giận dữ nhảy ra ngoài. Anh ta tóm lấy cậu bé gần nhất và đẩy cậu sát lại chỗ đỗ ô tô, quát lớn:
“Viên gạch này là sao và mày là ai? Mày vừa làm cái quái quỷ gì thế? Đó là cái ô tô mới và viên gạch mày ném sẽ khiến tao phải mất rất nhiều tiền để sửa nó. Mày có biết điều đó không? Tại sao mày lại làm vậy?”.


Cậu bé có vẻ hoảng sợ: “Cháu thực sự xin lỗi… Nhưng cháu không biết làm cách nào khác. Cháu đã ném viên gạch vì không một ai dừng lại giúp cháu cả”.
Những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài xuống mặt và cằm cậu bé, cậu chỉ vào chỗ khuất bãi đỗ xe gần đó.
“Kia là anh trai cháu”, cậu nói. “Anh ấy bị chệch bánh xe lăn và ngã ra lề đường nhưng cháu thì không thể nào đỡ nổi anh ấy lên”.
Nước mắt trực trào ra, cậu bé hỏi người thanh niên còn đang ngỡ ngàng: “Ông có thể giúp cháu đưa anh ấy trở lại xe lăn không ạ? Anh ấy bị thương, anh ấy quá nặng đối với cháu”.
Không nói nên lời, người lái xe vội vã chạy ngay đến và nâng cậu bé tàn tật lên lại chiếc xe lăn. Sau đó, lại gần chiếc Jaguar, anh sờ tay vào vết xước. Vết cắt còn mới, nhưng một thoáng trong đầu, anh thấy, thực ra thì cũng chưa đến mức quá tệ.
“Cám ơn ông. Chúa sẽ ban phước lành cho ông”. Đứa trẻ xúc động nói với người lạ mặt.
Sửng sốt trước thái độ của đứa trẻ, chàng thanh niên nhìn theo đứa trẻ đẩy chiếc xe lăn xuống vỉa hè hướng về nhà của nó.
Nhìn lại chiếc Jaguar, sự hư hại rất dễ nhận thấy nhưng anh không bao giờ băn khoăn đến chuyện sửa chữa vết lõm ở cạnh cửa nữa. Anh sẽ giữ vết lõm đó để nhắc nhở mình rằng: “Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh, và nếu có ai đó ném đá vào bạn thì hãy khoan tức giận, rất có thể họ đang cần bạn giúp đỡ”.

Theo mQuiz

Cục gạch


Bực tức, khó chịu quá! Hắn muốn chửi thề một nghìn tiếng, mặc cho thiên hạ có kêu hắn là một thằng có học mất dạy. Mà mất dạy thì sao, mất dạy đâu bằng mấy thằng lúc nào cũng đạo mạo, tỏ ra ta đây có học, có đạo đức… Sợ quái gì!
Hắn không sợ nhưng thực sự bây giờ hắn mới thấy thấm, thấm cái cảm giác cô độc, trơ trọi của một cái cây yếu ớt mà bày đặt đứng thẳng một mình, không bầy đàn. Hắn cần đếch gì những thứ ấy chứ, cái duy nhất hắn cần là một môi trường làm việc, cạnh tranh công bằng, không phân biệt tán to hay nhỏ và quan trọng nhất là trong sạch.
Hắn cười sùng sục, tất cả đều là ảo tưởng, vẫn là cái suy nghĩ lạc hậu, cổ hủ của một thằng quê mùa. Và hôm nay, quả bom âm ỉ bấy lâu nay trong hắn đã bùng nổ khi kết thúc công trình, cái thằng mặt tròn vo, bóng nhẩy trong công ty (mà mọi người thường gọi là sếp của hắn) không giấu giếm chuyện “chặt được một khúc tươi roi rói, nồn nộn thịt” của một công trình được quảng bá chủ yếu là làm từ thiện! Hắn phản kháng và…
lãnh đủ vì chẳng ai cùng quan điểm với hắn, mà bây giờ người ta hay quyết mọi thứ theo ý kiến tập thể!
Mặc những đóa tường vi tươi roi rói lấp ló, e thẹn bên bờ rào nhà cô láng giềng, hắn chẳng thèm dừng lại, nhìn vào trong nhà xem cô ấy đã về hay chưa theo thói quen như mọi ngày. Hắn loay hoay tra chìa khoá vào ổ, lần mò mở cửa, bước vào. “Uỵch” một phát, hắn ngã lăn quay ngay trước cửa nhà. Vừa đau, vừa tức, hắn vùng dậy, tống một phát thật mạnh vào cục gạch mà ai đó đã bỏ ngay trước cửa nhà hắn. Lại “uỵch” một phát nữa! Thì ra, do hắn lấy hết sức bình sinh dồn vào chân phải để “phanh thây” kẻ thù là cục gạch nên mất đà, ngã rầm xuống đất. Và lần này hắn không còn tự ngồi dậy nổi nữa, hai mắt hắn nhắm nghiền, dù thế hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận biết, đầu hắn bị va vào thềm nhà, đau không chịu nổi.

Hắn mở mắt ra và biết ngay là đang ở trong bệnh viện. Hắn thở dài, thế là tự “hành xác” rồi còn gì. Ai lại vì một cục gạch mà ra nông nỗi này, chỉ có thằng khùng như hắn mà thôi. Hắn lại nhắm nghiền mắt thở dài, ước gì hắn đừng tức giận vì một chuyện chẳng liên quan gì đến hắn như thế. Thằng nhóc đánh giày, “chiến hữu” trung thành của hắn, kẻ hay tía tía con con với hắn, chẳng phải đã từng bảo hắn đừng nên xía mũi vào chuyện của người khác, nếu không sẽ lãnh “đạn lạc” oan uổng là gì? Ôi trời, một thằng đàn ông ngoài ba mươi, có hai bằng đại học như hắn lại chẳng chịu hiểu những điều bình thường nhất trong cuộc sống.
Mắt hắn chợt mở to vì mũi ngửi được mùi hương hoa tường vi thoang thoảng đâu đấy. Cô hàng xóm xuất hiện với lẵng hoa tường vi màu hồng phấn xinh xắn và một túi trái cây. Cô ấy cười thật tươi với hắn:
- Anh tỉnh rồi à, làm em hết cả hồn! Hôm qua, lúc đi làm về thấy anh nằm bất tỉnh trước cửa, máu me tùm lum, sợ ơi là sợ…
Nghe cô hàng xóm “thốt lời vàng ngọc” mà hắn không thể nào “ngắt” được nụ cười cứ bám mãi trên môi, mà tự hắn cũng cảm thấy hết sức vô duyên.
Vị bác sĩ trực ngắt ngang câu chuyện giữa hắn và cô hàng xóm. Ông vừa xem lại vết thương cho hắn vừa bắt chuyện:
- Nếu tôi không lầm thì cậu bị thương vì đá một cục gạch?
Hắn ngượng ngùng, gật đầu. Ông bác sĩ cười trông hết sức hiền hậu và bao dung:
- Mắc cỡ gì không biết, tối qua sau khi anh vào đây mấy tiếng thì cũng có một người đàn ông khác bị thương rất nặng và nghe đâu cũng chỉ vì một cục gạch.
Mắt hắn mở to như chưa từng nhắm bao giờ, miệng há hốc, chẳng lẽ đời này lại có chuyện ngộ thứ hai như chuyện của hắn ư? Hắn đâm ra tò mò, muốn biết về “người cùng cảnh ngộ” nên hỏi bác sĩ:
- Ông ấy bị sao vậy bác sĩ? Ông ấy nằm phòng nào để tôi…
- Nghe đâu ông ta chạy xe với tốc độ cao khi trong người đã có rượu nên không thể giữ vững tay lái khi đụng phải một cục gạch ai đó quăng ở lề đường. Ông ta không may mắn như cậu đâu, khi vào đây ông ta đã hôn mê bất tỉnh! Ông ta bị chấn thương khá nặng ở đầu, xương sọ bị nứt, chúng tôi đã chuyển ông ta lên tuyến trên để có điều kiện chữa trị kịp thời. Nhưng theo tôi thì tình trạng của ông ấy không khả quan lắm, có sống cũng không được bình thường như trước đây.
- Ông ấy bị tai nạn ở đường nào hả bác sĩ?
- Nghe đâu là đường… tôi cũng không nhớ rõ, khi nào tiện tôi sẽ xem lại hồ sơ dùm anh.
Ông bác sĩ đi rồi mà lòng hắn cứ phập phồng, hắn sợ chính cái cục gạch quái quỷ trước nhà hắn lại gây tai nạn, thế thì hắn là người có tội vì hắn đã đá nó một phát rồi bất tỉnh, để mặc nó nằm lăn lóc đâu đó ở lề đường. Ui, nhưng làm gì có chuyện trùng hợp lạ lùng vậy, thế gian này có biết bao nhiêu là cục gạch…
***
Cô láng giềng đang ngồi gọt trái cây. Hắn ngồi im, chỉ nhìn bàn tay búp măng, nõn nà với những ngón thon dài của cô láng giềng thôi là hắn cảm thấy đủ khoẻ rồi cần gì ăn chi mấy thứ trái cây vô hồn đó. Cô ấy nhìn hắn cười, chưa bao giờ hắn được cô ấy tặng cho nụ cười đáng yêu đến thế. Hắn cảm thấy rất vui, tâm trí hắn cứ lâng lâng như đang bay trên thiên đàng… Chợt dưng, thằng bạn “chiến hữu”, hay đúng hơn là thằng đánh giày xem nhà hắn như nhà nó, ầm ầm lao vào, lôi tuột hắn xuống trần gian đầy ô uế. Hắn nổi cộc, quát:
- Tía có chết đâu mà mầy làm gì dữ vậy?
Thằng nhóc mặt đang tươi roi rói bỗng yểu xìu:
- Tía làm gì dữ vậy, tại con lo cho tía chứ bộ. Người gì không tình không nghĩa, mai mốt tía có chết con không chôn đâu, cũng không rớt một giọt nước mắt nào hết…
Thằng nhóc làm mặt giận, định bỏ đi nhưng hình như nó chợt nhớ điều gì đó quan trọng lắm nên quên luôn nỗi giận mà quay lại, nhảy phóc lên giường bệnh, ngồi ôm gối hắn, thủ thỉ:
- Tía này.
- Gì mậy?
- Bộ tại tía đá cái cục gạch trước cửa mà bị té thật à?
- Chứ sao?
- Tía có giận con không?
- Mắc gì giận?
- Tại cái cục gạch đó chính tay con đem về. Chuyện là vầy, khi con với tụi bạn đến trường học tình thương mới được xây xong chơi, tiện thể nghiá trước cái lớp mà vài bữa nữa con ngồi học. Con thấy người ta còn dư khá nhiều gạch nên xin một cục, con tính nhờ tía viết cho con mấy chữ “Học học nữa, học mãi” kiểu thư pháp lên đó, như cái cục gạch với hai hàng chữ thư pháp xinh xinh trên bàn làm việc của tía đó. Ai ngờ…
Hắn tính cốc đầu thằng nhóc thì ông bác sĩ xuất hiện, cầm theo cả xấp hồ sơ, đọc cho hắn nghe:
- Ông ấy tên… sinh năm… ngụ tại… bị thương do điều khiển xe chạy tốc độ cao, cán phải một cục gạch bên lề đường ở phố.
Hắn ngồi lảm nhảm như thằng khùng, hắn nói những câu chỉ hắn hiểu. Đúng là nhà Phật có nói, gieo nhân nào thì gặt quả ấy nhưng hắn không thể tin là có sự trùng hợp lạ kỳ đến thế. Thì ra, tối hôm trước, cái tên mà mọi người gọi là sếp của hắn đi “rửa cái khúc” mà ông ta vừa “chặt” được từ ngôi trường tình thương kia và cán phải cục gạch mà hắn tung một phát bay ra lề đường. Và cục gạch đó lại được thằng nhóc đem về từ ngôi trường tình thương bị “chặt”… Hắn không duy tâm nhưng hắn biết, hắn bắt đầu tin vào những điều mà trước đây chính hắn cho là không thể có thật, cái vòng luân hồi, nhân-quả!

Theo Ngôi sao

Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2010

Phía không anh


Em đi về phía không anh, nơi những nỗi nhớ phút chốc thành niềm đau và sự chơi vơi; nơi những kỷ niệm làm em muốn rơi lệ.
Em đi về phía không anh, nơi niềm tin như những sợi tơ mong manh trước gió. Và em biết điều ước về nỗi đau chỉ là những giấc mơ sẽ không bao giờ thành sự thực.
Em đi về phía không anh nơi những nụ hôn qua quýt, sự cháy nồng trong khoảnh khắc là không đủ cho một thứ có tên gọi Tình yêu.
Em đi về phía không anh, nhận thấy mình thực sự đuối sức.
Em đi về phía đó, ước mặt trời đừng bao giờ làm khô cháy em thêm một lần nào nữa.
Vắng anh. Con đường về nhà bỗng dài và ngột ngạt hơn. Em sẽ thôi không hát vu vơ hay cười một mình về những điều ngộ nghĩnh đã qua.


Vắng anh. Nỗi nhớ bỗng trở nên tròn trịa hơn, em hiểu rõ hơn mình muốn gì và cần gì, nhưng em không thể…
Vắng anh. Em lại tiếp tục với những ngày dò dẫm bước đi theo những khát khao để khẳng định mình.
Vắng anh. Em lại trở về là chính em. Không đủ sức để tạo thành một dòng suối, em thấy mình mắc cạn, đắng chát.
Vắng anh. Em lại lang thang lãng du vào một miền hiu hắt gió; nơi hạnh phúc không nhất thiết phải có thêm một từ Anh trong đó.
Rồi em đi, nhẹ nhàng hơn lúc đến. Chẳng cần một lời giải thích, không cần một lí do. Em biết, chẳng nên lấy Tình yêu ra để giải thích cho điều không phải là Tình yêu trong anh. Anh có thể ngạc nhiên phút chốc, rồi quên mau. Cứ như thể em sợ trái tim mình đau rồi chạy trốn. Anh làm em đau, hay em đã tự huyễn hoặc chính trái tim mình rồi đau. Ngày không anh, em chẳng dám tin là ngày hôm nay sẽ được như ngày hôm qua. Em chỉ biết mình cần bước đi, dù là những bước chân nặng nề. Dù thi thoảng em vẫn sẽ quay đầu nhìn lại.
Mưa đã không thể làm ướt má em và hình như Sài Gòn lâu lắm rồi chẳng có mưa…, nhưng em biết trái tim em đã sũng nước trong hạnh phúc mơn man của những ngày qua, và tất cả đã qua.
“Cảm ơn cuộc đời cho tôi một chiều
Cám ơn một chiều cho tôi một người
Cảm ơn một người cho tôi một lần…biết yêu”


Nguồn Phụ Nữ Online

Luôn chờ em cúp máy trước...!


Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.
Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"

Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".
"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi. Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả. 


Theo TeenVN

Truyện ngụ ngôn về những giọt nước mắt.


Cô vẫy đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua thân thể trong suốt của cô, không hắt bóng xuống mặt đất. Cô bay qua những cánh đồng lúa xanh ngát, vàng ươm, những bãi biển đầy người, đầy màu sắc và tiếng động, những ngọn núi cao phủ màu xanh ngắt của cây cỏ, những dòng sông màu sắc khác nhau uốn lượn như những dải lụa mềm mại, những thành phố với những con đường thẳng tắp, vuông góc như bàn cờ, đầy những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống nhau đến không phân biệt được.
Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe tiếng không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặp những thiên thần khác cũng đang dạo chơi trong cuộc sống trần thế giống như cô. Họ chào nhau bằng vũ điệu của những thiên thần, và cười với nhau những nụ cười thiên sứ.
Cơn mưa ập đến thật bất ngờ khi cô đang bay ngang một thành phố. Những hạt mưa xuyên qua thân thể trong suốt của cô, rơi xuống đất không để lại dấu vết. Gió thổi những vạt áo trong veo bay lất phất trong mưa. Cô chẳng bị ướt, cũng chẳng mệt mỏi vì chặng đường vừa đi qua, vì cô là một thiên thần, nhưng thấy mọi người trên mặt đất lao xao chạy vào trú mưa dưới một mái hiên rộng, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một chiếc lá. Thân thể trong suốt của cô không có trọng lượng, cô đâu có bị tác động của lực hút trái đất như con người.
Chẳng có ai biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh họ, họ nói cười, đùa giỡn, hoặc im lặng nhìn ra cơn mưa. Trời đang ngả dần về chiều. Cơn mưa làm buổi chiều đến sớm hơn.
Cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những con búp bê bằng pha lê xinh xắn chưng trong tủ kính, có chiếc phong linh treo ở cửa sổ reo lanh canh trong cơn gió nhẹ lùa ngang. Trong gian phòng đó có hai người, một người đàn ông và một người đàn bà. Người đàn ông cao lớn, trắng trẻo, đôi mắt sâu với cái nhìn hun hút. Người đàn bà mảnh mai, xinh đẹp, dáng dấp đài các. Những câu trao đổi giữa họ gay gắt và giận dữ. Cơn mưa lạnh chiều tàn hình như chẳng làm dịu được không gian nóng bỏng trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người. Mà không phải, còn một người thứ ba ở đó nữa, một đứa bé trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt giống bố như tạc. Nó ngồi thu mình trong một góc phòng. Cô nhẹ nhàng bay đến cạnh nó. Nó đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nhưng nó chùi đi bằng vai áo và mím chặt môi cố nén những tiếng nức nở. Chẳng ai chú ý đến nó, ngoài cô, nên chắc cũng chẳng ai biết nó đang khóc, ngoài cô.
Cô nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực cơn giận dữ và hờn ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói thoát ra từ đôi môi chị.
Cô nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó, trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên mắt trên môi. Cô gái đó chính là cô, chẳng phải trong suốt như bây giờ, là cô của một tiền kiếp là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng giác quanh trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần.
Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học vì thành tích học tập và thành tích thể thao trong đội bóng rổ của trường, từ lúc anh còn là sinh viên cho đến khi đã tốt nghiệp và thành giảng viên của trường. Những cô bé sinh viên năm đầu mới vào trường thường được nghe những chị sinh viên lớp trên kể về anh với vẻ ngưỡng mộ không cần giấu giếm. Không ít người trong số các cô mơ đến chuyện sở hữu trái tim của anh. Anh nhận được vô số những thư làm quen. Anh là người bạn tốt của tất cả, nhưng hình như không là sở hữu thật sự của ai cho đến ngày anh gặp cô. Lúc đó, cô là bạn của một người bạn có quen với một người bạn của anh. Cái quan hệ xa lắc đó giúp họ làm quen với nhau trong một buổi chiều chủ nhật mưa lất phất ,mấy người bạn quen điện thoại í ới rủ nhau đi uống cà phê nghe nhạc tiền chiến ở một quán sân vườn nổi tiếng, xa thành phố đến vài chục cây số. Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh thường kể cho cô nghe cái cảm giác của anh khi lần đầu tiên thấy cô ở quán cà phê đó. Anh ngồi trong quán trước khi cô đi cùng người bạn đến. Cô như từ cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim kiêu ngạo của anh cơn gió rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.
Cô làm quen với những người chưa quen một cách dễ dàng đến bất ngờ, và trái tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn ngập trên môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát ngân nga theo tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát trong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã bước vào cuộc đời anh một cách đầy màu sắc và âm thanh như vậy, và ở lại đó, trở thành một nửa của anh, thành bầu trời của anh, thế giới của anh, niềm vui, nỗi buồn của anh. Mỗi ngày, anh tìm thấy một điều bất ngờ ở cô, khám phá thêm một chút về tâm hồn cô, và không ít lần kêu lên em chẳng phải là người đâu, em là thiên thần hay yêu tinh gì đó mới đúng. Cô thông minh, ham học, hiểu biết nhiều, đôi lúc cứng rắn và quyết đoán đến mức khắc nghiệt nhưng đôi khi lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối và hay khóc nhè, hay hờn giận như một đứa trẻ. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có khi giòn tan tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt cà phê, có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít lần, anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó.
Trước ngày sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô chỉ một ngày, cô rủ anh và vài người bạn đi về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện. Họ vẫn cùng nhau đi những chuyến đi như vậy, nhưng lần này anh bận công việc ở trường nên để cô đi một mình cùng mấy người bạn. Tai nạn xảy ra trên đường về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một lời, không kịp nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng thiên thần mang đôi cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại bên mình suốt những tháng ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh một mình mang theo bức tượng pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong những hoài niệm cũ.
Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với một người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần pha lê và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ nếp suy nghĩ đến cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ sài của anh. Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức tượng của anh. Chưa bao giờ chị thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói và cơn giận thái quá của anh làm chị nhận ra tình yêu bất diệt mà anh dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim chị cháy bùng lên. Họ đã dằn vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian qua. Hình bóng của cô lẩn quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng.
Cô im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi trong góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô đau nhói. Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại mãi trong ký ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế giới như cô đã luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình sẽ trở về trần thế, lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình. Bây giờ, cô nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau nữa. Quá khứ đã đi qua, và chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái tim được giải thoát khỏi buồn đau.
Cô bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình lên trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên trong tâm hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô run run xóa đi những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên trán đứa bé đang ngồi ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong suốt của mình, rồi vỗ cánh bay vào bóng đêm. Cô mải miết bay trở lại thiên đường. Cô sẽ không bao giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế có người đàn ông cô yêu tha thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống của người trần gian bằng phép thuật của mình.
Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa đã tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước trong suốt, lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.
Khi yêu bằng trái tim con người, tình yêu đó có khi làm đau người khác. Nhưng khi yêu bằng một trái tim thiên thần, tình yêu đó chỉ có thể làm đau chính mình. Có điều là trái tim thiên thần vốn trong suốt nên chẳng có ai nhìn thấy được niềm đau đó, và vì vậy người ta thường cho rằng đã là thiên thần thì chẳng bao giờ biết đến buồn đau.

Theo Lời Trái Tim Forum

Bài đăng ngẫu nhiên