Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2010

Xạo

Hùi đó, ngày còn bé đã nghe người ta nói mấy từ cửa miệng "dễ thương dễ sợ" với "xạo", lúc đó đã biết gì đâu [:D], nghe người ta nói thì nói theo, nhất là từ "xạo", nghe rất ấn tượng, rất miền Nam (tại ở Hà Nội chẳng ai nói "xạo" hết).

Lâu lắm rồi, lâu lâu lâu, lâu đến nỗi chẳng biết là bao lâu nữa (^^). Bữa nay lên mạng, nghe người ta kể mới thấy, bây giờ người Sài Gòn hầu như chỉ còn nói “dễ thương”, cái tính từ trái nghĩa đi liền sau đã rơi đâu mất! Tất nhiên, ai đã từng nói “dễ thương dễ sợ” đều hiểu rằng đây là câu nói vui vui,thường mang nghĩa khen ngợi tán thưởng (một người nào đó) chứ ko phải chê bai. “Trời, con nhỏ dễ thương dễ sợ”… [Hi, lúc nào sẽ viết thêm về cái sự dễ thương dễ sợ này :D]

Còn XẠO là một từ nhiều nơi sử dụng, thường có nghĩa như nói dóc, nói vui. Nhưng có lẽ ít nơi đâu từ XẠO dùng phổ biến trong nhiều trường hợp như ở Sài Gòn/ Nam bộ.
Xạo không hẳn là nói dối, nói láo, nói dóc, nói khóac, nói đãi bôi, nói bịa, nói tào lao, nói vui, là nói không thật lòng… Nhưng luôn đúng nghĩa từng từ đó trong mỗi trường hợp cụ thể.

Nói ai đó XẠO có khi là trách yêu, là bực tức, là thờ ơ là không quan tâm, là khẳng định… Mức độ và sắc thái của từ XẠO thường được hiểu qua ngữ điệu giọng nói.
Anh xạo quá à… Mày xạo sự quá đi! Thằng đó xạo xạo sao á… Xạo hòai! Đừng xạo nữa nghen… Đồ ba xạo… Ôi nó xạo ấy mà…Hồi trước còn hay nói “xạo ke” nghe rất vui chả có gì là trách móc.

Có thể lấy vô vàn ví dụ khác nhau về cái gọi là XẠO, từ nghĩa vui nhất của lời nói đến nghĩa tệ nhất chỉ hành vi thái độ.
Trong cuộc sống ai chả từng có lúc nói xạo một chút, phải không?


P/S: Tui ko phải dân văn chương ngôn ngữ, entry này lại lạm bàn về từ ngữ. Đụng chạm nghề nghiệp qúy dị nào xin hà bá đại xá.

Ô cửa sổ, anh và em...

ANH

Tôi vẫn thường để ý đến cô bé... chính xác là 1 cô bé, với áo đỏ, quần Jean, ba lô đỏ, nón đỏ xinh xắn. Em không đẹp, nhưng ánh mắt thơ ngây trẻ con và cái mũi xinh xinh hay nhăn lại thì không thể không khiến người khác phải quay lại nhìn. Uh, nhất là khi em ăn mặc như vậy, 1 – cây – đỏ – toàn – diện!!!

Bạn đang tự hỏi làm thế nào tôi lại hay nhìn thấy cô bé chứ gì? Vì tôi là phục vụ ở quán cafe này mà. Tôi đang là sinh viên năm cuối, nhà tôi cũng khá giả không đến nỗi phải đi làm kiếm sống. Nhưng anh bạn thân của tôi mở quán này, và khẩn khoản nhờ tôi giúp một thời gian. Một quán cafe không nổi tiếng lắm, không sang trọng lắm, nhưng luôn luôn có một lượng khách quen ổn định. Và cô – bé – đỏ ấy là một trong số những khách quen thường xuyên đến đây.

Em còn là học sinh hay đã là sinh viên rồi nhỉ? Nhìn gương mặt, tôi đoán em học lớp 11. Nhìn vóc dáng, thì em có vẻ là sinh viên, cao dong dỏng, cách ăn mặc pha chút người lớn và con nít. Em có vẻ là người ưa sự cô độc, vì không khi nào em đến đây với bạn bè hay người thân. Luôn luôn là 1 mình. Và vì em luôn chiếm lĩnh chỗ ngồi duy nhất bên cửa sổ, luôn luôn đặt cái ba lô đỏ sang bên trái để em ngồi bên phải gần cửa sổ, luôn cởi nón đặt trên ba lô để lộ mái tóc cột cao, luôn mở laptop và... không làm gì cả, chỉ thi thoảng gõ gõ vài cái rồi thôi.

Thường thường, tôi vẫn hay là người đến tận bàn cô bé, ân cần hỏi, dù biết thừa em sẽ gọi cafe sữa đá. Nhưng khi nghe tôi hỏi “Em dùng gì?”, lần nào tôi cũng nhận được nụ cười toe toét cực dễ thương của em “Cafe sữa đá, anh biết mà!” để rồi sau đó khiến cái thằng tôi bước đi trong trạng thái say rượu. Cứ cái đà này thì tôi sẽ ...

Chỉ duy nhất một lần tôi thấy em – không – như – mọi – lần. Đó là khi em không kêu cafe sữa đá như mọi lần, mà kêu chanh – rum. Đó là khi em không mở laptop như thường lệ mà chỉ ngồi ngó lơ đãng ra ngoài cửa sổ. Đó là khi tôi mang nước đến cho em và kín đáo quan sát, thấy bờ vai em khẽ rung lên rất nhẹ. Chỉ một thoáng thôi... nhưng khiến tôi thương em đến nao lòng... Cô bé của tôi, có chuyện gì xảy ra với em?

EM

Tôi thích quán cafe bé nhỏ này. Không phô trương ồn ào, không đẹp lộng lẫy, không sang trọng bậc nhất, cũng chẳng có nhạc sống hấp dẫn người khác. Tôi thích nó, vì... có chỗ ngồi kế bên cửa sổ. Chỉ vậy thôi.

Cứ 2,3 ngày một lần, tôi vác laptop đến đúng chỗ ưa thích của mình, và gọi nước uống ưa thích của mình (hên là nước uống ở đây cũng khá rẻ ). Lần nào cũng vậy, vẫn là Anh ấy – đến hỏi tôi uống gì và cười với tôi một nụ cười tươi tắn, đáng yêu hết sức! Để đáp lại, tôi cũng ngoác miệng ra cười chào lại, cảm thấy vui vui. Ít ra đây cũng là chốn bình yên của tôi. Hẳn bạn bè sẽ thấy rất ngạc nhiên khi biết được con – bé – tôi – sôi – động – hay – cười lại thích lẩn vào góc này. Chúng sẽ cười ... và sẽ không tin cho xem!!!

Mặc kệ! Tôi thích đến đây! Thích được nhìn nụ cười của Anh ấy – cái anh tiếp viên dễ thương hay cười với tôi. Mỗi lần như vậy, tôi thấy tim mình bớt đau. Và cái nguyên nhân của cơn đau tim ấy, buồn cười thay, hắn biết mà cố tình làm vậy!

Hắn vẫn luôn nói với tôi rằng, hắn thích tôi. Và tôi sung sướng. Tất nhiên! Ai chả biết hắn đẹp trai, tài hoa, lãng tử. Ai chả biết trong trường có bao nhiêu đứa con gái sẵn sàng chết vì hắn. Và ai chả biết tôi là bạn – gái – chính – thức từ nửa năm nay của hắn.

Tôi mù quáng vì tình cảm ấy. Dù trong tim lúc nào cũng phấp phỏng lo sợ một ngày kia tình cảm này sẽ hại chết mình. Không khi nào tôi có được cảm giác bình yên. Bên hắn, nhiệt tình và mãnh liệt, tựa hồ muốn đốt tôi ra tro. Nhưng xa hắn rồi, một cảm giác cô đơn lạnh lẽo lại ùa đến. Lòng tôi như chùng lại. Thật sự tôi ghét cảm giác này biết chừng nào. Nhưng tôi lại vẫn muốn được ở bên hắn để đến khi rời nhau ra tôi như một dây đàn đang căng thẳng thì bị đứt đột ngột.

Cho đến ngày hôm đó, một ngày tôi không bao giờ quên được. Hắn ngang nhiên đi với một cô gái khác đến trước mặt tôi, và cũng rất lạnh lùng thản nhiên nói: “Đây mới thực sự là bạn gái của anh. Xin lỗi đã làm tổn thương em. Mong em hãy quên anh đi và hãy hạnh phúc!”

Tình cảm của tôi phút chốc bị một thứ gió lốc cuốn bay tới mức chóng mặt.

Hôm đó tôi đến quán cafe quen thuộc. Người rã rời, mệt mỏi.

Tôi gọi chanh – rum, lần đầu tiên, trong khi tôi hoàn toàn không biết uống thứ nước đó. Không bật máy laptop, tôi ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật đáng ghét! Khuôn mặt hắn hiện ra như trêu ngươi. Tôi không thật sự khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn ra. Và cũng lúc đó, tôi cảm thấy có người đang thật sự quan tâm đến mình.

Là Anh!

Tôi viết vội tờ giấy nhỏ, nhờ chuyển đến Anh “Có thể đến ngồi với em 1 lúc, được không? Quán vắng khách, và em lại là người quen!”. Một lát sau, Anh đến. Thay cho nụ cười ấm áp là ánh mắt lo lắng xót xa. Tôi mỉm cười nhìn anh, chợt thấy lòng nhẹ nhàng thoải mái...

Ô CỬA SỔ

Cô – bé – đỏ khách quen lại đến. Lúc nào cũng thế, cô ngồi kế bên tôi, nhưng lần này, cô khóc! Trời ạ! Một cô bé đáng yêu như cô lại khóc. Vì một thằng cha vớ vẩn nào đó. Tôi biết chứ! Và tôi cũng biết anh chàng tiếp viên kia có một tình cảm đặc biệt dành cho cô.

Này chàng trai, hãy nắm lấy tay cô bé đi chứ! Thế nhé! Để cô bé nhẹ lòng, thả lỏng tâm tình. Uh đúng rồi! Và sau này hãy luôn quan tâm đến cô bé, nhé! Tôi thích nụ cười của cô, nụ – cười – đỏ!!!

Ngày tiếp ngày, cô bé vẫn đến. Anh chàng tiếp viên vẫn tiếp tục công việc của mình. Nhưng, có một khoảnh khắc hai bàn tay nắm nhẹ nhau mà chẳng ai biết. Chỉ có tôi thấy mà thôi!!! Nhớ giữ bí mật đấy!!!

Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010

Chuyện tình gió, lá và cây


Chuyện kể về một mối tình thầm lặng 
Lá nguyện cầu được sánh bước bên cây 
Cây dẫu biết vẫn tỏ ra vô cảm 
Mặc Lá buồn với mối tình đơn phương.


Qua đời Cây bao chuyện tình rực lửa 
Lá dẫu buồn nhưng vẫn rất yêu Cây 
Còn Cây ơi sao vô tâm dến thế? 
Để Lá sầu , Lá cay đắng xót xa !


Có một ngày Cây bất chợt nhận ra 
Trong đời mình cần bóng hình của Lá 
Nhưng trong hai chẳng một ai nói cả 
Cây ngại ngùng đành né tránh con tim

Bao năm qua Cây vẫn cứ lặng im 
Tìm lời giải cho tình yêu Cây – Lá 
Bỗng xuất hiện Gió trong đời của Lá 
Người sẵn sàng dám bày tỏ tình yêu.

Lá yếu mềm còn Cây thì nhu nhược 
Lá đành lòng theo Gió để quên Cây 
Lá lìa Cây là vì Cây không giữ 
Hay là vì Gió thổi Lá bay đi

Anh giống như 1 cơn Gió thoảng 
Đến bên em vào khoảng lúc sang đông 
Em như chiếc Lá nhỏ giữa cánh đồng 
Bám vào Cây từ trước khi Gió đến


Đã từ lâu Gió kia thầm yêu mến 
Chiếc Lá xanh xanh nhỏ trên Cây
Mang hạnh phúc ào ạt đến chân mây 
Mong Lá kia cuốn bay theo cùng Gió


Nếu như Cây, tình yêu không có 
Thì xin Lá hãy theo Gió bay đi
Chiếc Lá kia chẳng phải lo lắng gì 
Vì trong Gió là tình yêu dào dạt


Nếu như Lá vì Cây mà bám chặt 
Thì Gió đành nhẹ lướt ra đi 
Gió ra đi sẽ chẳng ân hận gì 
Vì trên Cây, Lá sẽ luôn hạnh phúc

Gió ra đi sẽ luôn cầu chúc 
Lá và Cây hạnh phúc bền lâu 
Như câu chuyện từ thủa lúc ban đầu 
Như chưa hề có cơn Gió thoảng


Bài đăng ngẫu nhiên