Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2010

Giọt nước mắt thành người


Nước mắt là kết tinh cảm xúc, tình cảm của con người. Đừng cố che giấu những giọt nước mắt. Hãy khóc để là chính mình ...
Lúc còn bé mới được sinh ra, khi ta “oa oa” cất tiếng khóc chào đời thì là lúc giọt nước mắt bắt đầu chảy. Giọt nước mắt trẻ thơ thấy thương thương làm sao!
Đó là giọt nước mắt của một thiên thần bé nhỏ, giọt nước mắt hạnh phúc vì được sinh ra trên đời này, được nằm trong vòng tay của người mẹ, được ngắm nhìn bằng ánh mắt sung sướng của người cha. Đôi mắt dễ thương tuôn ra những giọt nước mắt trong ngần, không pha chút bụi trần.
Rồi theo tháng năm ta lớn lên, những lần ham chơi trốn học cạnh bờ ao đuổi bướm, hái hoa cùng cô bé nhà bên rồi bị mẹ đánh đòn. Và nước mắt lại rơi … Giọt nước mắt hờn hờn, tủi tủi. Giọt nước mắt rơi từ đôi mắt thơ ngây, chưa biết suy ngẫm cái nào đúng, cái nào sai. Giọt nước mắt đó đã bắt đầu pha lẫn chút cảm xúc dạo đầu của trẻ con, khóc mà cứ mếu miệng không biết tại sao lại khóc!
Thời gian lại chầm chậm trôi, ta lớn khôn thêm tí nữa. Những lần bị mẹ cha la rầy, ta lại khóc. Nước mắt lại rơi vì lúc đó ta đã biết được rằng mình đã sai. Giọt nước mắt là giọt nước mắt ý thức. Đó là giọt nước mắt hối hận kèm lời xin lỗi “ba mẹ ơi, con đã sai”.
Và rồi, khi thực sự bước vào tuổi trưởng thành thì mỗi giọt nước mắt của ta mang một sắc thái tâm trạng hoàn toàn khác. Đó là giọt nước mắt sau khi đã thấm thía một điều gì đó. Có thể là giọt nước mắt của những lần vấp ngã thật đau trong cuộc sống. Dù có cứng rắn và tự nhủ lòng “không được khóc” nhưng mà … ta vẫn khóc.
Khóc để rồi đứng lên bước tiếp vì cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ ta nếu cố gắng và có niềm tin.
Thời gian trôi đi theo quy luật của tạo hóa thì giọt nước mắt vẫn theo ta trên chặng dường ta bước. Nhưng dù sao đi nữa, khóc chưa hẳn là buồn, vì có những giọt nước mắt tuôn chảy khi ta thực sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sinh ra trên đời; hạnh phúc vì có ba có mẹ, có anh chị em; hạnh phúc vì có một người bạn thân để sẻ chia; hạnh phúc vì có một người để yêu, để nhớ, để giận hờn; hạnh phúc vì có một người bạn trăm năm; hạnh phúc vì có thêm một đứa trẻ ra đời, …
Vì vậy, trong cuộc sống, bạn ơi hãy nhớ rằng, đừng cố gắng che giấu những giọt nước mắt. Hãy khóc để là chính mình, bạn nhé! Vì nước mắt là kết tinh của những cảm xúc, tình cảm của con người. Hãy khóc để rồi cười chứ đừng cười nhiều để rồi phải khóc.

Theo Tuổi Trẻ

Tình yêu muộn màng...!


Những viên thuốc Marvolon rơi tung tóe trên sàn. . . tàn thuốc lá. . .bay vào ly Maxim, máu chảy ra từ trên đùi chảy xuống. . . rất nhiều, từng dòng đỏ tươi ướt đẫm trên chiếc váy trắng. . . căn phòng chợt im lìm và lạnh lẽo, chiếc rèm cửa bay lượn lờ qua mặt cô, một cô gái. . . vừa bị thằng người yêu. . . cưỡng hiếp.
Cách đây một tiếng, cũng trong căn phòng đó, một chàng trai và một cô gái…họ ngồi cạnh nhau, nắm lấy tay nhau, vuốt ve như những đứa trẻ. Người con trai ấy lưỡn lờ đôi bờ vai xinh của cô…vuốt những sợi tóc xỏa ngang trên má… kề môi lên vầng trán mịn màng và…
- Em cho anh nhá
- Không được. mình còn nhỏ mà anh
- Lớp 12 rồi còn nhỏ gì nữa.. anh … anh sẽ cưới em mà
- Ko em ko muốn, anh yêu em hay anh yêu tình dục?
- Anh yêu em, nhưng anh muốn..!
Bàn tay ôm chặt lấy cơ thể cô ..làm cô thấy ghê rợn , cậu ta hôn lên má, rồi lượn xuống môi .. và cổ .. và .. đè cô xuống nền giường ấy .. :
- Đừng anh, em phải về đón giao thừa với mẹ.. anh để cho em về ..
- 1 lần thôi , anh yêu em mà !
Chỉ là những cái gạt tay rất nhẹ. chỉ là những cái đẩy chân gượng ép .. nhưng rồi , chiếc dây áo có bàn tay người kéo tuột ra.. 1 dây, 2 dây .. và cả bờ vai trần trụa .. cô cố gắng vùng vẫy .. giẫy giụa mạnh hơn.. vì đến bây giờ, cô vẫn chỉ nghĩ, đó là một trò đùa quá lố :
- Anh, đừng đùa nữa.. em ko thích .. .
- Im nào , ko đau đâu .. em sợ à, anh sẽ ko bỏ em đâu
Chiếc drap giường kéo tung ra.. xộc xệch .. tay cô nắm chặt lấy gra giường , cố đẩy người ra.. nhưng ko thể , cậu ta mạnh quá . Bờ môi hôn ngấu nghiến lấy cô .. ko chịu nổi .. và cô cắn , cậu giật mình buông tay.. cô chạy ra phía cửa .. thật ko ngờ, cậu ta nắm lấy tay và kéo giật lại chiếc giường ấy.. lần này, sức cô đã đuối, ko còn đủ hơi giẫy giụa , chạy ra khỏi căn phòng ghê tởm đang có một con sói khát dục trong ấy .. cô khóc, nước mắt tràn lan dính bệt vào tóc tai đang rũ rượi … người cậu đè lên người cô .. và bàn tay lột trần chiếc váy trên cơ thể mỏng manh ko còn sức lực .. Ko còn nói lên lời .. chỉ còn ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu và cầu xin .. nhưng dường như, ánh mắt ấy ko đủ để thức tỉnh con cầm thú trong cậu kia ..

Buông xuôi, tay chân cô buông lỏng , bỏ mặc cho số phận định đoạt cái trinh tiết trong cô.. nó còn hay mất ..
Những tiếng kêu la giữa khoảng ko mông lung im lặng .. xé tan một tình yêu nồng cháy 2 năm nay .. và .. thế là hết .. thứ quí giá nhất của 1 đứa con gái .. đã ko còn .. chỉ còn là một thân xác tàn tạ .. một màng trinh đã rách .. một hộp thuốc tránh thai vứt bừa bài .. và .. một tình yêu đã đến lúc vỡ tan ..
Lết những bước chân mỏi mòn ra ngoài khung cửa sổ , nhìn xuống con đường tấp nấp từ căn hộ tầng 9 .. cắn chặt lấy ôi, cầm cự những tiếng nấc nhói lòng .. những giọt lệ tình ko may phải rơi trong hối thúc .. tp lên đèn , ánh sáng chói loá len lỏi trên những coi đường kẹt cứng .. họ đang bắt đầu đếm ngược ..chỉ còn 15 giây nữa là thời khắc chuyển dời sang năm mới , 15 giây nữa, cả đất nước hoà trọn một niềm vui .. và bắt đầu từ đây cho đến 15 giây nữa .. cô gái 17 tuổi .. đã thành một người đàn bà .. một người đàn bà. bất đắc dĩ ..
1 năm sau …sau quãng thời gian cô lẩn tránh cậu .. một điều kì lạ, nếu như sau khi mất cái đấy, những cô gái đều bấu víu quỵ luỵ van xin những thằng con trai.. thì cô lại ko.. cô .. đã lảng tránh .. chuyển trường .. ko còn gặp mặt đổi thay tất cả.. chỉ cần 1 điều .. hận thù và quên đi những giây phút ko đáng có đã qua .. thế nhưng .. mọi chuyện ko dễ dàng như người ta nghĩ.
Đúng vào cái đêm giao thừa ấy … tình cờ cô gặp đc một người con trai khác .. anh ta cảm cô ngay từ cái nhìn đầu tiên .. dường như , cái nét đàn bà trong cô nó tạo ra là để quyến rũ những thằng con trai thèm khát .. cô đã từng cám ơn cậu người yêu cũ vì điều đó .. và.. chỉ là một lời cám ơn hằn thù sâu tận .
Họ nói chuyện với nhau .. đi chơi với nhau đc vài lần thì cậu ấy ngỏ lời yêu cô .. , tổn thương vì một lần yêu mất mát , cô ko còn dám tin vào tình yêu thật sự .. trong một quán bar sang trọng, khi cậu đặt tay lên tay cô và ngỏ lời yêu đầu tiên hết sức lãng mạn, cô đã nhìn .. cũng vẫn là ánh mắt ấy .. và buông một lời đau đớn mà ko phải ai cũng dám nói ra :
- Anh cần mấy đêm ?
- Em nói gì thế ? Anh ko hiểu ..
- Tôi hỏi anh yêu tôi, anh cần mấy đêm để chấm dứt tình yêu ấy …
- Em đang nói gì thế .. anh ..
Thôi đc rồi, tôi sẽ làm người yêu anh.. với điều kiện .. anh hãy xem tôi .. như một con điếm ! Và chỉ là một món hàng chơi qua đường, nếu anh chịu đc .. thì ok, chúng ta bắtđầu !
Tình yêu bắt đầu, giữa một chàng trai công tử nhà giàu và . một con điếm .. cô luôn xem đó là một cuộc tình chỉ vỏn vẹn trao tay bằng những đêm dục vọng .. thế nhưng .. cậu vẫn luôn yêu thương cô hết mực, và chưa từng một lần, đòi hỏi điều jì ở cô .. dù là, cô chẳng còn tiếc, và tất nhiên, cô nghĩ cậu cũng chẳng biết về quá khứ nhục nhã ê chề mà cô đã mang trong lòng 1 năm qua .. Những dịp lễ .. những ngày quan trọng, cậu đều dành cho cô một món quà bất ngờ và câu nói mà cô đã thuộc lòng trong 8 lần nghe đc :
- Anh yêu em , con điếm của anh ạ !
Một lần cậu rủ cô đi gặp thằng bạn thân vừa đi du học ở nước ngoài về, dù cô đã khéo lời từ chối .. nhưng cậu vẩn nằng nặc đòi cô cùng đi, vì cậu đã lỡ nói với thằng bạn có một cô người yêu xinh đẹp và tuyệt vời .. chưa bao giờ thấy..Dù cô sắt đá.. dù lạnh nhạt .. nhưng tình yêu cậu dành trọn cho cô cũng đã làm cô lung lay đôi chút .. cô nhận lời ..cậu chở cô đến một khu chung cư cao cấp .. 1 năm mà cô vẩn không thể nào quên khu chung cư ấy.. từ chiếc thang máy cho đến những bước nhảy chạy trên cầu thang, 1 năm trước đây, cô đã mòn dép ở chung cư này và một năm trước đây .. đời con gái của cô đã mất ở chung cư này .. những bước chân dừng lại trước căn phòng số 103.. con số ấy đập mạh vào mắt cô làm cô choáng váng .. nó.. chính căn phòng đó .. cô ko thể tưởng tượng nổi trong căn phòng ấy bây giờ có ai .. những tiếng gõ cửa đều đặn .. và giọng một chàng trai thân quen đến kì lạ :
aohaiday.com - Tình yêu muộn màng
- Vào đi, cửa ko khoá ..
Bất thần trong con người mình, bước đi theo quán tính .. cô bước vào, tay trong tay cùng với cậu người yêu .. con người ấy quay lại .. con cầm thú ấy .. cô đứng sựng lại , ko tin vào mắt mình , ly Maxim trên tay con người ấy rơi xuống, nó vỡ tan tành đến ngạt thở, cô vùng tay chạy đi . Trời bỗng đổ cơn mưa tầm tã … cậu người yêu chạy theo cô .. gọi trong tiếng mưa gào thét .. nhưng cô ko thể đứng lại .. ánh đèn pha xe ô tô rọi thẳng vào mặt cô .. quay vội người lại, cô nhắm mắt .. và rồi
K….é…..t
R………ầ………..m
Cô ngã trên nền cỏ … chiếc xe vẫn còn đó .. và người yêu cô đã nằm đó, bên vũng máu chan chứa tuôn trên nền đường ướt át .. vùng chạy lại , nhấc đầu cậu lên .. nước mắt hoen mi, hoà vào nước mưa tuôn rơi ko ngớt .. gào lên trong đêm mưa gió .. ôm người cậu sát vào lòng .. tay nhuốm máu .. và cô biết , mình đã yêu lần nữa .. một tình yêu muộn màng ..

Bài học về 500 đồng...


Truyện ngắn này kể về cuộc đời một tờ bạc. Đọc nó bạn sẽ thấy trên đời này có rất nhiều những tờ bạc như thế. Và hình như câu truyện không chỉ dụng ý bấy nhiêu...
Ông cho một tờ bạc năm trăm mới cứng. Chú bé lôi ra lôi vào, ngắm nghía nó hoài. Ít hôm sau chú đem tiền mua mấy viên bi. Cô bán hàng nhận được tờ bạc đẹp, tỉ mỉ ghép xếp nó với mấy tờ bạc mới tặng một người bạn cùng lớp. Một ngày anh chàng tặng niềm hi vọng nhỏ nhỏ đó cho một người ăn mày tật nguyền.
Người ăn mày gỡ ngôi sao ra, nhập tờ bạc với những đồng tiền cũ bẩn khác. Đối với ông ta điều quan trọng lúc đó là phải có đủ tiền để mua thuốc chữa cảm. Tờ bạc nằm trong tiệm thuốc tây dưới bàn tay sạch sẽ của anh dược sĩ trẻ vài ngày. Rồi nó được dùng trả tiền thừa cho một người phụ nữ trung niên.Người phụ nữ khi ra đường, bất ngờ bị giật giỏ. Tất cả tiền trong giỏ chỉ đủ cho tên cướp mua ma túy thỏa mãn cơn vật vã.
Tờ bạc bắt đầu rách dần, rách vài lỗ nhỏ. Nó trải bao vui buồn, qua tay bao người: chị hàng cá, người quét rác…Có lần có còn thấm cả máu của một người lượm ve chai do chị cào phải mảnh thủy tinh. Rồi tờ bạc đến tay chị bán chè. Chị dùng nó thối lại cho cô bé ăn quà xinh xắn có nước da trắng trẻo. Khi về đến nhà, mẹ cô bé nhìn thấy tờ tiền đen đủi, cáu xỉn. Chị ta hét lên giận dữ, nói rằng tiền này đầy rẫy vi trùng. Chị giật lấy tờ bạc trên tay cô bé vô tình làm nó rách đôi và vứt xuống đường.
Gió thổi một nửa tờ bạc bay đến gốc cây, nửa kia bay xuống cống. Sáng hôm sau, có cụ già đi ngang, nhặt lấy nửa tờ tiền ướt đẫm sương, đem về nhà. bà cho nó kết hôn với nửa tờ tiền khác bằng miếng băng keo trong. Khi cụ già đi lĩnh lương hưu, xe đạp bị xẹp bánh. Bà lấy tiền trả công cho anh chàng bơm xe. Anh chàng trông còn trẻ lắm, độ 15, 16 tuổi là cùng.
Tối đó, đồng tiền với đủ mùi thơm, thối, hôi, tanh, chua, cay cùng bao nhiêu vi khuẩn bám trên mình còn thấm đẫm vị mặn của nước mắt cậu con trai mới lớn. Bây giờ tờ bạc cũ mèm đang nằm ngủ ngon lành trong tấm giấy học trò ghi nguệch ngoạc: “Giữ mãi! Đây là số tiền đầu tiên mình kiếm được”.

Theo Viet4rum

Chuyện của ... ly và nước


Ngày ấy, những ngày mới quen nhau, anh thường kể em nghe rất nhiều câu chuyện. Và có lẽ chính cách kể chuyện dí dỏm, đáng yêu của anh đã góp phần chinh phục trái tim em. Em say sưa theo những câu chuyện kể, đắm chìm vào ánh mắt trìu mến như biết nói của anh. Em yêu tất cả, ánh mắt, giọng nói và cả nụ cười đó. Anh biết không, em thích nhất là câu chuyện “Chuyện tình Ly và Nước”, mỗi lần anh kể em đều chăm chú lắng nghe và khi nghe xong, em lại có một cảm giác rất lạ.
Anh kể rằng: Ngày xưa, trong một căn nhà nọ, chiếc ly thuỷ tinh xinh đẹp sống cùng với người chủ của mình. Do là một chiếc ly quý nên người chủ chỉ để ngắm chứ không sử dụng Ly vào bất cứ việc gì. Một hôm, cảm thấy mình trống trải quá, Ly nói: “Tôi cần nước, cho tôi xin tí nước”. Thế là người chủ đem nước đến cho vào Ly. Nước rất nóng, Ly cảm giác như toàn thân mình sắp mền nhũn ra và tan chảy theo từng đợt nước rót vào. Khi Nước đã đầy, Ly cảm thấy mình đã đầy đủ lắm và Ly nghĩ: “Đây có lẽ là cảm giác của tình yêu”.
aohaiday.com - Chuyện của… Ly và Nước
Một lúc sau, Nước trở nên âm ấm, Ly dễ chịu vô cùng. Ly chợt nghĩ: “Đây có lẽ là mùi vị của cuộc sống”. Ly nóng lòng mong đợi cảm giác tiếp theo. Nước nguội đi, Ly có cảm giác sợ hãi một điều gì đó mà chính ly cũng không biết. Một cảm giác chợt thoáng qua đầu Ly, một dấu hiệu của sự mất mác.
Nước chợt trở nên lạnh ngắt, Ly vô cùng tuyệt vọng. Và Ly nghĩ: “Đây có lẽ là số phận”. Và trong một phút, Ly không muốn chứa Nước nữa, Nước đã trở nên lạnh lẽo làm Ly cảm thấy khó chịu quá. Ly dùng sức lay mạnh, Nước cuối cùng cũng phải đổ hết ra. Ly chưa kịp vui mừng thì đã ngã nhào từ trên cao xuống đất. Ly vỡ tan!
Trước lúc chết, Ly nhìn thấy trên mỗi mảnh vỡ của Ly đầu đọng vết nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước. Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng Ly đã không còn cách nào để ôm nước nguyên vẹn vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi của Ly hoà vào Nước. Trong khoảnh khắc, Nước chợt nhận ra rằng mình đã yêu và cần Ly biết bao. Nhưng tất cả đã quá muộn…
Chủ về, ông ta nhặt nhanh những mảnh vỡ, một mảnh vỡ chợt cứa vào tay ông ta làm bật máu. Ly cười đau xót: “Ái tình suy cho cùng là cái gì, lẽ nào phải trải qua đau đớn và mất mác thì mới trân quý nhau?”
Anh chợt kết thúc câu chuyện bằng câu hỏi của Ly. Câu chuyện tuy cảm động nhưng buồn quá phải không anh? Em bất chợt hỏi: “Có khi nào anh và em rơi vào tình cảnh của Ly và Nước không?” Anh vỗ nhẹ vào trán em và nói rằng: “Anh và em sẽ không bao giờ như thế, đó chỉ là chuyện của Ly và Nước”. Em ngã đầu vào vai anh mong tìm một cảm giác chắc chắn nhưng trong lòng em đang dâng lên một nỗi lo lắng khó tả.
aohaiday.com - Chuyện của… Ly và Nước
Nhưng hôm nay thì chuyện của Ly và Nước đã trở thành hiện thực. Anh đã muốn mãi mãi rời xa em. Không vì một lí do nào cả, anh chỉ nói: “Anh đã tìm được một người khác đáng để anh yêu thương hơn. Anh nghĩ, anh thật sự cần cô ấy”. Anh lặng lẽ bước đi. Anh lạnh lùng, thờ ơ mang lại cho em nỗi đau khôn tả. Em đau, đau như chính chiếc Ly ngày nào trong câu chuyện mà anh kể: “Em không đáng để anh yêu thương sao?”
Em cảm thấy mình trống trải quá! Mặc dù ngày ngày vẫn được nhìn thấy anh nhưng sao khoảng cách giữa anh và em sao quá xa xôi. Em cũng từng nghĩ đây là số phận, nhưng nếu đã là số phận sao lại cho anh và em gặp nhau? Số phận là gì? Hay nó chỉ đơn giản là một từ do con người tạo ra để giải thích cho những điều không thể níu kéo?
Có lúc, trong đầu em thoáng một suy nghĩ dại dột, em cũng muốn như chiếc ly kia làm một điều gì đó. Một điều gì đó mãi mãi để em được bên anh. Nước ấm áp làm chi để rồi lạnh lẽo, anh đến với em làm gì để rồi xa rời em? Nước có thể bốc hơi, để một ngày nào đó rời xa Ly mãi mãi. Nhưng với Ly, cho dù thế nào vẫn ôm trọn nước vào lòng. Em đã mất anh, đồng nghĩa với mất tất cả. Như chiếc ly kia, chứa nước và chỉ dùng để chứa nước, cho dù nước đã khô cạn…
Có phải tình yêu phải trải qua những đau khổ, thử thách thì mới thấy đẹp, mới cảm nhận được đó là tình yêu? Và giờ đây, tôi luôn trân trọng tình yêu đó mặc dù tình yêu của tôi đã không còn bên tôi nữa!


Theo Trường Tồn Forum

Thứ Sáu, 18 tháng 6, 2010

Con trai khóc


aohaiday.com - Khóc
Con trai không có quyền được khóc
Giọt lệ rơi sẽ nuốt ngược vào trong
Dù nước mắt ngược rơi sẽ xát muối cõi lòng
Con trai vẫn sẽ không rơi nước mắt…
Con trai không có quyền được khóc
Cho dù là nước mắt của chia ly
Con trai không khóc vì bất cứ lý do gì
Cho dù nước mắt rơi vì những điều tủi nhục…
Con trai không có quyền được khóc
Cho dù người ấy đi sẽ trống vắng tâm hồn
Việc gì phải khóc? Tình cũ chết thì chôn!
Là con trai sẽ không bao giờ khóc !
Con trai đời nào khóc! Sống cuộc đời ngang dọc
Lệ rơi ư? Chỉ là thứ nước mưa
Một thứ nước mưa có thêm chút muối
Con trai mà khóc, khóc biết mấy cho vừa
Là con trai phải luôn luôn sắt đá
Sống ngao du và tỉnh táo lạnh lùng
Con trai chẳng biết đến chữ run
Còn gì lạnh hơn? Trái tim này là băng giá!
Con trai tự coi mình là tất cả
Chẳng lệ thuộc vào ai cũng như chẳng tin ai
Trái tim con trai đầy những vết chai
Coi nước mắt là điều gánh nặng
Con trai làm những gì con trai muốn
Nhưng có một điều lại vừa muốn vừa không
Có đôi lúc muốn khóc cho thoả lòng
Nhưng con trai thì không có quyền được khóc!…….
………….
Thế nhưng kon trai có biết đc rằng….. aohaiday.com - Khóc
Khi các ấy lớn lên, tới trường, các ấy được thầy cô giảng giải rằng ngay từ thời xã hội nguyên thuỷ, người đàn ông đã đóng vai trò trụ cột gia đình, đi săn bắt hái lượm, chiến đấu với muông thú còn đàn bà chỉ nấu ăn, may vá, nuôi dạy con cái. Các ấy hiểu rằng con trai phải là chỗ dựa của con gái, vì con gái yếu mềm và mỏng manh dễ vỡ. Đó là chức phận đặc biệt vinh hạnh dành cho con trai. Bởi thế, ngay từ nhỏ, các ấy đã rất kiệm nước mắt. Không tính con nít sơ sinh đâu nhé, vì “nhân chi sơ, tính bổn thiện”, trẻ con khóc là một phản ứng rất đỗi tự nhiên của cơ thể.
Lớn hơn một chút, rồi một chút, nước mắt của các ấy dường như cũng ngày càng khan hiếm. Lắm khi chơi thể thao, bị chảy máu đau điếng, tụi tớ thấy các ấy bậm môi, nghiến răng, cố chịu đựng cái đau chứ không chịu nhỏ một giọt nước mắt. Ngày chia tay cấp II, bọn con gái ôm nhau khóc sướt mướt, bởi biết rằng chỉ ngày mai thôi, mỗi đứa mỗi nẻo, chẳng còn được gặp gỡ nhau như trước nữa. Vậy mà các ấy vẫn cố giữ một nét mặt bình thản. Chỉ là cố thôi, vì khi ôm các ấy thật chặt, tụi tớ thấy đôi vai các ấy cũng rung lên bần bật.
Con trai à, tại sao các cậu không thể khóc? Tại sao cứ giấu nỗi đau vào trái tim một cách thầm lặng? Tại sao phải kìm nén cảm xúc khi cảm xúc ấy là có thật và chân thành? Hãy cứ khóc đi khi có thể. Tụi tớ sẽ không chê cười các ấy mít ướt, uỷ mị hay “con gái” đâu. Thậm chí, tụi tớ cũng có thể là đôi vai tuy bé nhỏ nhưng cũng vững trãi chẳng kém các ấy, để các ấy dựa vào và… khóc.
Ôi, nước mắt con trai, khan hiếm như kim cương và chất chứa bao nhọc nhằn, mặn mòi cuộc sống. Sẽ chỉ khóc khi mất mát người thân thôi ư? Những chàng trai Hàn đã khóc rất nhiều trên phim ảnh, khi mất người yêu, khi tình yêu đầy những chông gai và thử thách. Các ấy cứ chê trách con trai Hàn sao uỷ mị, mềm yếu, chuyện có gì đáng để rơi nước mắt đâu? Nhưng khi nhìn những chàng trai khóc, tụi tớ thực sự thấy cảm động và thương các ấy vô cùng. Tại sao không thể khóc? Khóc cũng là một cách để biểu lộ tình thương yêu.
Các chuyên gia sức khoẻ luôn khuyên rằng, khi buồn bực, hãy khóc một trận thật lớn. Khóc là một cách để bạn giải toả stress, cân bằng cuộc sống và sau khi hồi tâm lại, đầu óc sẽ vô cùng sáng suốt. Vậy tại sao các ấy không khóc? Tại sao phải dấu kín những lo lắng và vấn đề của mình. Tụi tớ biết, các ấy luôn mang trên vai những trọng trách và trách nhiệm lớn lao. Vì vậy, hãy cứ khóc khi nào có thể, mọi buồn bực sẽ trôi qua thôi. Nếu các ấy ngại rơi nước mắt trước bọn tớ, hãy khóc lẳng lặng khi chỉ có một mình. Đừng sợ và đừng ngại, nước mắt sẽ cuốn trôi đi tất cả những ưu phiền.
aohaiday.com - Khóc
Thế nên…aohaiday.com - Khóc
Sao con trai không có quyền được khóc?
Trẻ sinh ra cất tiếng khóc chào đời.
Dù là trai hay gái cũng thế thôi,
Mới lọt lòng là cất ngay tiếng khóc.
Sao con trai không có quyền được khóc?
Nước mắt kia vốn chẳng của mình “nàng”.
Có nước mắt sao không rơi nước mắt?
Chuyện lạ đời, sao trái với tự nhiên?
Sao con trai không có quyền được khóc?
Một người cha nhìn ngắm đứa con thơ,
Ôi, bé bỏng trong đôi tay rộng mở!
Khóc lúc này là hạnh phúc, niềm vui.
Sao con trai không có quyền được khóc?
Một người con phải xa mãi mẹ yêu,
Con thương mẹ nên con rơi nước mắt.
Là tình yêu, khóc chẳng đáng giấu vào.
Sao con trai không có quyền được khóc?
Vì trái tim kia sắt đá, lạnh câm?
Không, trái tim luôn ấm dòng máu nồng
Hãy cứ khóc vì những điều đáng khócaohaiday.com - Khócaohaiday.com - Khóc

Lời nói muộn màng


Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong 1 đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong 1 ngày cuối tuần mát mẻ.... - Chán thật đấy_Linh nói. Ước em có 1 người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao….Việt đáp lại chán nản Cả hai im lặng một lúc lâu - Này! Em có 1 ý kiến, hãy chơi 1 trò chơi đi!_Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày…anh nghĩ sao?
- …..Đ..được thôi….dù sao thì mấy tháng tới anh cũng ko có kế hoạch gì cả_Việt trả lời
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta…Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về 1 bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem 1 bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu…
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu Linh và Việt đi xem phim….buổi hẹn hò đầu tiên ko có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại….Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang ng iu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ. 
Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau…Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh…… Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung 1 cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên….mọi chuyện đến quá nhanh…lần đầu tiên họ ôm nhau Ngày thứ sáu, cả hai leo lên 1 ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn…Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao….Một ngôi sao băng bay qua…Linh ước…. Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên…..lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó.. Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua 1 ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có 1 bà thầy bói hay lắm…Linh rủ Việt vào xem thử…Bà ta nói với cả hai:"các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"….rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà Ngày thứ 84, cả hai đi biển….họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có 1 ngày đơn giản….Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao….Lúc đó đã là hơn 12h đêm 1h23
- Em khát quá_Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em 1 chai nước khoáng đi
1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về………Một ai đó chạy đến chỗ Linh:
- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có 1 người bị oto đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh ko nhầm thì đó là bạn của em Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến 1 chiếc xe cứu thương…Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng….Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt………Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ 11h51 trưa
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được 1 lá thư trong túi áo của anh ấy. Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có 1 cái gì đó thanh thản….Linh bóc bức thư ra và đọc Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là 1 cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là ko được nghĩ đến gì khác ngoài 1 trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em 1 điều…anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh. anh yêu em!!!
11h58
Việt à…_Linh bật khóc_….Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng ko..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng…nhưng anh ko thể bỏ em..Em yêu anh…hãy quay về với em đi…Em yêu anh… Đồng hồ chỉ 12h chiều….tim của Việt ngừng đập….và đó là ngày thứ 100…!

Sưu tầm từ Internet

Em đã ngủ với chồng chị chưa?

Người đàn bà đứng tuổi hỏi đàn bà trẻ: - Em đã ngủ với chồng chị chưa?

Đàn bà trẻ sa sầm nét mặt, đôi mắt ghì chặt vào đáy ly sóng sánh ánh cam. Vài phút lặng lẽ trôi qua, đàn bà trẻ phát ra thứ âm thanh nghèn nghẹn mà nội dung chẳng liên quan gì đến câu hỏi:

- Anh ấy nói với em, chị không chăm lo và không thể chia sẻ cùng anh ấy….

Đàn bà đứng tuổi tiếp nhận bằng nét mặt thản nhiên. Giống như cô đã quen với tiếng báo thức lúc 6h30 mỗi ngày, để tất bật chuẩn bị bữa sáng cho chồng, đánh hộ anh đôi giày để anh có thể an tâm rời khỏi nhà đi làm. Đàn bà đứng tuổi chậm rãi tuông từng lời:

- Đây không phải là lần đầu tiên chị nghe câu nói ấy từ cửa miệng một phụ nữ trẻ. Có điều chị tự hỏi: “Tại sao trong cuộc đời, hầu hết đàn bà chỉ cần duy nhất một người đàn ông hiểu mình, chăm lo cho mình. Trong khi đa số đàn ông lại cần nhiều người đàn bà hiểu mình, chăm lo cho mình đến thế?”.

Đàn bà trẻ cúi xuống, nước mắt khi không mà chảy. Tiếng đàn bà đứng tuổi vẫn vang lên đều đặn:

- Trong mối quan hệ lằng nhằng này, chúng ta chỉ có hai cách giải thích. Hoặc là cả ba cùng có lỗi, hoặc là không ai có lỗi, lỗi tại “Nhan sắc” mà ra… Thôi, chị về đây, còn phải đi đón cháu. Em từ từ suy nghĩ và chọn cho mình một kết cục mà em muốn. Chỉ có điều “Nhan sắc” là thứ phù du nhất cuộc đời này em ạ…!

Đàn bà đứng tuổi đi rồi, để lại trong gió ánh mắt đen láy và mùi hương thoang thoảng. Đàn bà trẻ nhìn theo dáng dấp ấy và thầm nghĩ: “Chị ta từng được gọi là nhan sắc…”. Chuông điện thoại reo vang, đàn bà trẻ giật mình. Đầu dây bên kia, tiếng người đàn ông – như đa số đàn ông khác – cần nhiều đàn bà trong cuộc đời, nói hối hả: “Em à, cẩn thận nhé. Mụ nhà anh phát hiện ra em rồi. Mụ để cả xấp hình chụp chúng ta đi vào nhà nghỉ, rồi cả c nhà nơi em đang trọ học. Tạm thời đừng liên lạc nhiều nhé. Anh sẽ tranh thủ giải quyết để gặp em sớm…”.

Đàn bà trẻ không đáp trả. Tiếng tít tít vang lên vồn vã và bất ngờ. Bất ngờ như cơn mưa ngoài khuôn quán kia. Lúc này cô mới nhận ra sự tinh xảo của đàn bà đứng tuổi khi chọn quán cà phê cô và người đàn ông ấy thường hò hẹn làm nơi gặp nhau hôm nay. Đàn bà trẻ nhìn ảnh mình trong tấm gương phản chiếu loang loáng màn nước, nghĩ mãi đến điều đàn bà đứng tuổi gửi lại trước khi đi: “Nhan sắc…”

Đàn bà đứng tuổi để toàn bộ tập ảnh giấy tờ liên quan đến người tình mới nhất của chồng lên bàn làm việc cho anh rồi lẳng lặng trở về phòng. Nhìn lại mình trong gương, đàn bà đứng tuổi biết mình đã sai khi chiều qua đổ lỗi mọi điều cho “Nhan sắc”. Đàn bà nhớ lại lời một người đàn bà lớn tuổi hơn: “Đàn ông nào vốn mang tính trg hoa thì hoạ may khi chết đi mới bỏ được. Chấp nhận lấy anh ta là chấp nhận cảnh chồng chung cả đời…” . Đàn bà đứng tuổi thở dài, tắt đèn trong tiếng nhạc da diết buồn “Bàn tay làm sao níu, một thời vừa đi qua…”

Đàn ông trở về sau cơn mưa giông bất ngờ. Phong bì hình ảnh vợ để trên bàn đêm qua vẫn còn làm anh chới với. Hai lần trước vợ chỉ nói: “Anh dừng lại đi, đừng để em biết quá nhiều…”. Đàn ông ngoan ngoãn nghe theo vì thiết nghĩ: “Còn nhiều thời gian khác mà!”. Lần này, đàn bà làm điều gay cấn hơn. Đàn ông nằm vật nơi phòng khách, chẳng dám vào phòng ngủ. Anh sợ những câu chất vấn không lối thoát dành cho mình, sợ mình trở thành thằng hèn như kẻ trộm bị bắt gặp. Đàn ông ngủ quên lúc nào không hay. Đàn ông muôn đời là thế. Họ không như đàn bà, điển hình là đàn bà trong phòng ngủ kia, ngổn ngang cả đêm không chợp mắt.

6h30, đàn bà choàng dậy như một loại phản xạ vô điều kiện. Nhưng rồi nghĩ lại, đàn bà cho phép mình lao vào phòng tắm chà rửa bản thân sạch sẽ, bóng loáng trước khi lao vào bếp. Đàn bà cho phép mình thoa chút phấn son trước khi đánh giày cho chồng. Và gọi chồng dậy với ánh mắt vô tư như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đàn ông hớn hở như thoát được nạn, thay đồ, sáng, và huýt sáo rời khỏi nhà đi làm, không quên hôn vợ.

Đến cơ quan, đàn ông hí hửng rút điện thoại định gọi cho đàn bà trẻ, bất ngờ đọc được tin nhắn gửi sẵn từ đêm qua: “Em tha thứ cho anh, chúng ta tha thứ cho nhau. Em cố gắng và em biết anh cũng sẽ cố gắng. Chỉ có điều: Nhất quá tam. Chúng ta cùng ghi nhớ điều đó. Em yêu anh!”

Đàn ông run tay vì biết đàn bà đứng tuổi không nói đùa. Đàn ông đang nghĩ, liệu những nhan sắc đang phới phới ngoài kia, rồi có mang đến cho anh những điều anh đang sở hữu? Liệu khi những nhan sắc ấy tàn phai, anh còn lại gì?

Đàn ông bóp trán, buông điện thoại. Ngồi thừ một lúc, anh mở email làm việc. Tên đàn bà trẻ đứng đầu trong inbox với lá thư “Nhan sắc”. Đàn ông hồi hộp mở ra. Đàn bà trẻ viết:

“Em và nhan sắc cũ của anh đã gặp nhau cách đây vài ngày. Chị ấy không còn mới như em. Nhưng chị ấy có thứ nhan sắc khác. Tuỳ vào sự lựa chọn của anh. Em mong tin anh!”.

Đàn ông nghe tim đập liên hồi. Ngã vật ra ghế, nốc cạn ly cà phê. Ly cà phê có thể đã làm đàn ông tỉnh táo hơn hoặc đã làm anh ta say. Đàn ông đem mọi thứ lên bàn cân, như vốn phải thế trong đầu óc một gã kinh doanh thành đạt. Đàn ông khôn ngoan, bản lĩnh nhìn thấy rõ ràng ngày hôm qua có sức mạnh lớn lao thế nào trong việc tạo ra hôm nay. Đàn ông cũng không còn đủ trẻ để liều lĩnh đem chưa – đến – nửa – cuộc – đời còn lại ra cá cược.

Đàn ông im lặng rời khỏi inbox. Chiều hôm ấy, đàn ông về sớm, đón con cùng vợ dưới cơn mưa tầm tã. Đàn bà đứng tuổi không quên chiếc kh tay trong ví, lau vội nước mưa trên mặt, trên tóc chồng. Đàn ông nhìn vợ, nhớ lời đàn bà trẻ trong lá thư rồi nghĩ: “Đàn bà đứng tuổi của mình có một thứ nhan sắc mà không phải bất kì nhan sắc nào cũng có được…”

Vấn đề là, suy nghĩ ấy rồi sẽ tồn tại trong cuộc đời còn lại của đàn ông được bao lâu? Khi hàng ngày đàn ông vẫn phải tiếp xúc và nhìn thấy hàng nghìn nhan sắc mới đang hừng hực ngoài kia?…

Nghệ thuật in hình lên nến


Từ giờ, những cây nến sẽ đẹp hơn nhiều nhờ có bàn tay của bọn mình đấy!
Chuẩn bị những nguyên liệu sau:
aohaiday.com - Nghệ thuật in hình lên nến
- Nến
- Giấy nến
- Máy sấy tóc (hoặc bàn là)
Đến phần hành động này: >:D<
aohaiday.com - Nghệ thuật in hình lên nến
Bước 1:
- Vẽ hình mà bạn muốn in lên giấy nến.
aohaiday.com - Nghệ thuật in hình lên nến
- Và nếu thích thì có thể tô màu nữa nhé!
aohaiday.com - Nghệ thuật in hình lên nến
Bước 2:
- Cắt rời những hình vẽ đó ra nào!
aohaiday.com - Nghệ thuật in hình lên nến
Bước 3:
- Đặt hình vẽ lên vị trí cần in, bọc một tờ giấy nến khác ra ngoài rồi giữ thật chặt giấy và dùng máy sấy, sấy đều lên toàn bộ phần hình vẽ khoảng 30 – 40s.
aohaiday.com - Nghệ thuật in hình lên nến
Bước 4:
- Nhanh tay bóc tờ giấy thấm dầu to ra và dùng chính tờ giấy đó xoa lại toàn bộ bề mặt của cây nến cho nhẵn nha!
Không tốn nhiều thời gian mà hiệu quả cao đấy chứ!
aohaiday.com - Nghệ thuật in hình lên nến
Đẹp thế này thì ai mà chẳng thích!
aohaiday.com - Nghệ thuật in hình lên nến
Đem đi tặng bạn bè là quá ổn nhỉ?
aohaiday.com - Nghệ thuật in hình lên nến
Có thể in thẳng những lời chúc lên thân nến như thế này này
aohaiday.com - Nghệ thuật in hình lên nến
Cách này áp dụng với các loại lá khô và hoa khô cũng được đấy!


Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010

Bài học về lòng kiêu hãnh dân tộc


Nếu bạn hỏi tôi, cái tên nào để lại ấn tượng mạnh mẽ sau những loạt trận đầu tiên của World Cup 2010 thì tôi sẽ trả lời là: Milovan Rajevac. Nếu bạn tiếp tục hỏi "ông ta là ai?" và có "ấn tượng gì" thì tôi sẽ trả lời thật đơn giản: Ông ta là một người yêu nước!


Trong cả một rừng tên lộng lẫy như Maradona, Dunga, Capello (toàn những HLV lão làng của làng cầu thế giới), có thể cái tên Milovan Rajevac nếu có xuất hiện thì bây giờ cũng chỉ tồn tại ở một miền xa lắc xa lơ trong tâm trí bạn. Xin được nhắc lại vài dòng về ông: Rajevac là người Serbia, nhưng lại đang là đương kim HLV trưởng đội tuyển (ĐT) Ghana. Và mọi chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như ở VCK World Cup này, ĐT Ghana của Rajevac lại không gặp chính ĐT Serbia.
Trong cuộc "gặp gỡ của định mệnh" ấy Rajevac luôn đứng lặng lẽ ở một góc ca bin huấn luyện. Khi đội nhà có bàn thắng, ông cũng không giấu được những xúc cảm của mình khi nhoẻn miệng cười, và nhảy lên hạnh phúc. Nhưng sau cái khoảnh khắc hạnh phúc ùa đến rất nhanh ấy, ông lại co mình vào một trạng thái lặng lẽ hệt như quãng thời gian trước đó. Và sự lặng lẽ tồn tại cho đến những phút cuối cùng, khi Ghana đã chắc chắn có được một chiến thắng đầu tay.
Thời điểm ấy, ống kính truyền hình quay cận cảnh một cầu thủ Ghana chạy về phía ông, và như muốn ôm lấy ông để ăn mừng. Rất tế nhị và khéo léo, Rajevac cầm tay học trò, rồi vỗ nhẹ lên vai, trước khi rảo bước tiến vào đường hầm SVĐ.
Rõ ràng là Ghana đã thắng, một chiến thắng cực kỳ quan trọng - vậy mà Rajevac không tỏ ra quá đỗi vui mừng. Tại sao như thế? Hãy nghe ông trả lời trong buổI họp báo sau trận đấu: "Chúng tôi đã có một khởI đầu rất tốt, và đấy là điều không thể hài lòng hơn. Nhưng sự thật, tôi cũng không quá vui mừng vì Ghana đã chiến thắng độI bóng của đất nước tôi".
ÔNg Rajevac, người Serbia và đang là HLV trưởng đội tuyển Ghana.
Rajevac là người Serbia. Vì nhiệm vụ, ông buộc phải dẫn dắt Ghana chiến thắng Serbia, và lẽ dĩ nhiên, ông cũng mong muốn một chiến thắng. Nhưng khi đội bóng của mình đã thắng, khi cái nhiệm vụ quan trọng và gian khó đã được hoàn thành thì con tim ông - một con tim Serbia lại quay về để đồng cảm với những người... thua cuộc.
Đó thực sự là một chi tiết đẹp. Nó chứng tỏ rất rõ tình yêu tổ quốc của một HLV - công dân. Và với một tình yêu được thể hiện rõ ràng như vậy thì chính các học trò của ông - những tuyển thủ Ghana cũng có thể nhìn vào, noi gương để biết yêu ĐT của mình hơn.
Câu chuyện của Rajevac làm chúng ta chợt nhớ lại những câu chuyện có tính chất tương tự: Ở kỳ World Cup 4 năm về trước, trước trận đấu giữa Mexico với Argentina, HLV trưởng đội Mexico chỉ đứng ở trong đường hầm SVĐ, chứ không tiến ra ngoài. Lí do thật giản dị: ông là ngườI Argentina, và ông đã ở trong đường hầm để hát bài quốc ca Argentina trước khi đứng vào "hàng ngũ Mexico" - hàng ngũ hiện tại của mình.
Nếu đó là một câu chuyện có phần xa xôi, thì có thể viện dẫn ngay một câu chuyện trong hiện tại: HLV trưởng ĐT Anh, ông Fabio Capello đã bị một số tờ báo Anh phê phán về việc không chịu hát quốc ca Anh. Thật đơn giản, Capello trả lời: "Hãy thông cảm cho tôi. Tôi không thoải mái khi làm như vậy". Phải chăng, trong suốt cuộc đời mình, Capello chỉ có thể hát duy nhất một bản quốc ca - đó là quốc ca Italia - quốc ca của đất nước ông?
Ông Fabio Capello, HLV người Italia đang dẫn dắt đội tuyển Anh. Ảnh: Telegraph
Viết tới đây chợt nhớ lại một câu chuyện trong cuốn "Những tấm lòng cao cả" nổi tiếng của người Italia. Chuyện kể về một chú bé ăn xin đã ném trả lại những đồng bạc mình vừa xin được chỉ vì chủ nhân của những đồng bạc ấy đã nói xấu đất nước Italia của chú.

Trở lại với những câu chuyện về Capello, về Rajevac, về một kỳ World Cup nóng bỏng đang diễn ra ở trời Phi, từ những câu chuyện đó, có thể thấy rằng bóng đá quả đúng chỉ là một cuộc chơi, nhưng từ một cuộc chơi như vậy, chúng ta bỗng nhiên được bừng sáng lên nhiều bài học, mà bài học lớn nhất chính là bài học về lòng kiêu hãnh, về tình yêu tổ quốc mình!




Theo: Tuần Việt Nam

Thứ Hai, 14 tháng 6, 2010

Tấm gương "sáng" - Thấy nó mình đỡ mặc cảm

Năm mình học lớp một, mình xinh trai nhất lớp. Lúc này đã biết phân loại con trai và con gái. Nhưng khi đó với mình con gái vẫn là sinh vật rắc rối, thường xuyên khóc nhè và hay nhún chân khi hát tốp ca - ghét!

Năm lên lớp hai, mình xinh trai thứ nhì lớp. Thằng được coi là xinh trai nhất lớp theo mình thì ẻo lả, trắng như cục bột và chỉ có thể từ trường về nhà nếu được bố mẹ đón. Mặc kệ! Mình chẳng care con gái trong lớp, mình mơ chị Hằng liên đội phó xinh gái nhất trường. Thích nhất là lúc đầu giờ cả trường tập thể dục, chị ý đánh trống. Lúc hát Quốc ca thì chị ý bắt nhịp cho cả trường hát, tay thì kéo cờ. Tóm lại ở trong trường chị ý có địa vị, xinh đẹp, biết hát, lại biết làm việc thành thạo với trống và cờ.

Năm lớp năm. Ngoài mình ra cũng có nhiều thằng xinh trai trong lớp (chúng nó ở đâu chui ra thế nhỉ?). Mình không còn đứng thứ nhì nữa, nhưng cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là chị Hằng Liên đội phó đã chuyển trường. Mình cũng hiểu ra rằng dù chị ý không chuyển trường thì cũng ngoài tầm với. Mình chuyển sang quan tâm đến em Diệp lớp phó phụ trách học tập kiêm quản ca. Diệp cũng có chức sắc, hát cũng hay, lại học cùng lớp với mình. Diệp thích ăn xí muội Thái, nhưng kệ thôi, Diệp thích thì Diệp bảo bố mẹ mua cho!

Năm lớp bảy. Mình bớt xinh trai dần, cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là có vẻ mình chậm lớn hơn các bạn cùng lớp. Tình hình cũng không tệ lắm vì nói chung tầm tuổi này con trai nhỏ người hơn con gái. Diệp có vẻ gắn bó với Hoàng - Chi đội trưởng. Hai đứa học nhóm với nhau suốt ngày, mình thừa biết không phải lúc nào Hoàng đến nhà Diệp cũng chỉ để học nhóm. Nhà mình gần nhà Hoàng, mình sẽ mách bố mẹ nó. Còn Diệp, nếu cần mình có thể nhịn ăn sáng mua xí muội Thái cho Diệp gặm chơi!

Năm lớp Chín. Mình còi nhất lớp, cũng không biết mình xinh trai đứng thứ mấy trong lớp vì đã lâu không thấy ai khen. Đếch cần khen luôn! Hai năm nay Diệp và Hoàng đi học bằng một xe đạp. Bố mẹ Hoàng quản lý con kiểu gì thế không biết? Ứ quan tâm luôn! Thực ra yêu cán bộ lớp có gì hay ho nhỉ? Em Hiền Anh cũng xinh đấy chứ, lại hay cho mình mượn bút. Mấy lần nghỉ ốm toàn em ý chép bài cho, còn mang vở qua tận nhà.

3 năm cấp 3. Mình vẫn còi như thế thôi (không còi hơn đâu nhá!), nhan sắc có vẻ tệ hơn vì mầm tình tua tủa trên mặt. Hiền Anh không thi cùng trường với mình. Năm cuối cấp chia tay chỉ đề nghị mình ghi vài dòng trong lưu bút. Con gái cấp ba dữ quá, toàn kết bạn với con trai ở ngoài trường. Mấy thằng mặt già như rễ cây, chạy xe hai kỳ đến cổng trường đón bạn gái nẹt pô ầm ĩ. Bụt chùa nhà không thiêng mà! Bây giờ mình chỉ mơ có Hiền Anh để đi học cùng, mình có bao nhiêu chuyện để kể nhá, mà cũng thích nghe Hiền Anh kể chuyện nữa cơ.

Theo học khóa quản trị mạng. Nhan sắc của mình bị thời gian, khí hậu nóng ẩm nhiệt đới gió mùa ở VN và sự thờ ơ của nữ giới tàn phá không nương tay. Có thằng bạn thân mô tả: “Mặt mày nhìn kỹ lộ rõ cả đầu lâu”. Bây giờ mà có bạn gái thân thì tốt quá! Chẳng cần xinh đâu, tính tình hiền hậu là được, quan trọng là chịu kết bạn với mình. Sớm hôm đi về lẻ bóng buồn quá ai ơi. Nhanh lên không ra trường mất rồi!

Ra trường. Đi làm chỗ này chỗ nọ, chẳng có đồng nghiệp nữ nào thèm liếc. Soi gương thấy mình giống cái điện thoại đời cổ, vỏ xước phím lô, sóng chập chờn pin 1 vạch, thi thoảng lại sụt nguồn. Nói thế nhưng vẫn thèm có bạn gái, xinh thì không dám mơ rồi, ngay cả hiền hậu cũng không cần nốt. Cứ là con gái, mình mẩy tóc tai tứ chi đủ cả là phải lòng ngay.

Up to now. Mình đã quên hẳn thói quen soi gương mỗi buổi sáng. Việt Nam có 2 nhân vật xấu xí nhất trong lịch sử văn học là Trương Chi và Sọ Dừa, 2 vị này nhất định sẽ bớt mặc cảm nếu sống cùng thời với mình. Hy vọng có bạn gái hơi bị mong manh, giống như xem đá bóng, đội nhà bị dẫn trước 3 trái không gỡ, hiện giờ là phút bù giờ thứ 4 của hiệp 2. Thằng bạn thân (lại 1 thằng bạn thân) góp ý chân tình: “Mày hiện giờ không còn quyền đặt tiêu chuẩn bạn gái đâu. Cứ là con gái, trời mưa biết chạy vào nhà là được!”

Ừa nhỉ, tao cũng có cần gì cao xa đâu, trời mưa biết chạy vào nhà là được. Ví dụ trời mưa không vào nhà mà cứ đứng giữa sân ngửa mặt lên cười tao cũng OK, tao sẽ ra sân đứng cạnh cô ấy, 2 đứa nắm tay nhau... cười.



Theo PHE Forum

Bài đăng ngẫu nhiên